Ngay trong lúc Trác Nora khốn đốn như một con mèo con, lười biếng ủ rũ nằm trên ghế dài, buồn chán đến chết được, Đàm Thư Vận đã từ trong bể bơi bò lên bờ, hắn vừa lau nước trên tóc và cơ thể, vừa dùng thảm lông lau vết nước trên sàn, sau đó đi đến bên cạnh Trác Nora, ngồi xuống.
Lúc Đàm Thư Vận không đeo mắt kính, đôi con ngươi đen nhánh thâm thúy, nhìn chằm chằm người khác, vừa nghiêm nghị lại đa tình, nhưng Trác Nora không hề bị dao động một chút nào, bởi vì cô biết phía dưới lớp da đẹp đẽ kia là một linh hồn nguy hiểm đến mức nào.
Vì thế cô lặng lẽ co đôi chân ngọc của mình lại, giống như có thể cách hắn xa bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu.
Động tác nhỏ này đương nhiên không qua được mắt Đàm Thư Vận, nhưng hắn lại dường như không thèm để ý, lập tức đưa tay kéo lấy chiếc khăn tắm trên người Trác Nora ra, ánh mắt quét qua cặp nhũ phong đầy đặn cao ngất kia, và cả khe rãnh thật sâu do áo tắm bó sát tạo ra, giả vờ không quan tâm hỏi: “Sao không xuống hồ bơi một lát?”
“Mệt...” Trác Nora tối qua đã để hắn cưỡng bức vận động suốt cả một đêm, bây giờ ngay cả một ngón tay cô cũng không muốn nhấc lên.
Kết quả Đàm Thư Vận vừa nhấc tay đã túm lấy mép áo tắm chỗ ngực của cô, mạnh tay kéo xuống một cái, Trác Nora liền cảm thấy trước ngực lạnh lẽo, một đôi vυ' trắng trẻo run rẩy thò ra ngoài như hai con thỏ con, Trác Nora hét lên một tiếng chói tai rồi vội vàng đứng dậy, đưa hai tay lên che ngực, nhưng Đàm Thư Vận còn nhanh hơn so với cô, hắn lập tức kéo tay cô ra, bắt chéo ở sau lưng, rồi đè cô lên trên ghế dài.
“Không bơi, vậy cô mặc áo tắm để làm gì?” Đàm Thư Vận vừa nói vừa nhìn chằm chằm hai bầu vυ' như hai đỉnh núi tuyết, phía trên là hai đoá anh đào màu hồng phấn, đang lắc qua lắc lại trong sự giãy giụa của cô, trong sự yêu kiều quyến rũ lại có một chút đơn thuần thơ ngây, Đàm Thư Vận cúi đầu lập tức ngậm lấy nó vào trong miệng.
“A a... Đàm Thư Vận... anh là tên cυồиɠ ɖâʍ... tối qua anh làm còn chưa đủ hay sao...” Trác Nora khuôn mặt đỏ bừng, liều mạng xoắn xít cơ thể muốn thoát khỏi tay hắn, nhưng lại khiến cho da thịt trần trụi của hai người càng cọ xát với nhau nhiều hơn.
“Đêm qua? Cô bị tôi làm đến nỗi hôn mê, không thú vị gì cả...” Đàm Thư Vận vừa nói vừa dùng đầu lưỡi đặt ở phía trên đầṳ ѵú cô, vẽ vòng tròn qua lại.
“Anh...” Trác Nora vốn đang muốn tranh luận với hắn một chút, nhưng lại khó lòng vứt bỏ kɧoáı ©ảʍ khó hiểu đang từ đầṳ ѵú bắt đầu lan tràn ra cơ thể, tiếng kêu của cô càng lúc càng mềm mại, thân hình cũng dần dần nhũn ra.
Nhưng lại nghĩ đến chuyện mà hắn đã làm với mình tối hôm qua, cô vẫn cắn chặt môi dưới, không ngừng vặn vẹo cơ thể, “Bỏ… bỏ tôi ra... anh... anh đây là cưỡиɠ ɖâʍ trong hôn nhân...”
“Ha ha, vậy thì sao chứ? Cô xem bộ dạng bây giờ của mình kìa, sẽ là thuận da^ʍ nhanh thôi...” Đàm Thư Vận nói xong, lại mạnh hơn một chút, bắt chéo hai tay cô ra sau lưng cố định lại ở chỗ eo, sau đó đẩy người cô về phía trước, khiến cho hai đỉnh núi tuyết của cô càng nhô lên cao hơn, còn mình thì vừa hôn vừa gặm nó, giống như bầu vυ' của cô là một thứ thức ăn thơm ngọt ngon miệng nhất trên đời, thích thú đến nỗi hắn muốn nuốt nó luôn vào bụng.
“Đàm Thư Vận, anh đừng như vậy, anh có thể bình thường một chút không...” Trác Nora không thể cử động hay tay, liền muốn dùng chân đá hắn, nhưng chỉ vừa mới nhấc lên, thì đã bị dươиɠ ѵậŧ to lớn thô dài của hắn dán sát vào bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© mềm mại nhạy cảm, cách một lớp áo tắm và quần bơi, Trác Nora cảm nhận được vật cứng rắn lửa nóng kia, nhớ tới vật này đã bạo ngược như thế nào trong thân thể cô tối qua, thì cô chỉ có thể cứng giờ cả người, tiểu huyệt càng chảy ra nhiều mật lộ hơn nữa.
“Tôi không bình thường chỗ nào? Đây mới chính là sinh hoạt bình thường của hai vợ chồng đấy...” Đàm Thư Vận ngẩng đầu lên, nhìn về phía Trác Nora, đôi môi mỏng có vẻ bạc tình bẩm sinh chỉ vì động tác mυ'ŧ hôn vừa rồi mà bóng nước, sắc môi nhàn nhạt cũng ửng hồng, thoạt nhìn giống như một cậu thiếu niên ngây ngô, tình đậu sơ khai, môi hồng răng trắng, vừa nhiệt tình chấp nhất lại vừa thuần lương vô tội.
Nhưng giây tiếp theo hắn liền tự mình xô ngã cảm giác kia của cô rơi xuống khỏi chín tầng mây, Đàm Thư Vận nhanh chóng cởϊ qυầи lót của mình ra, sau đó không màng đến sự chống cự của Trác Nora, cởi hết toàn bộ quần áo trên người cô ra, ném xuống sàn.
Khác hoàn toàn so với bộ dạng ngày thường ôn hòa nhẹ nhàng lại cấm dục của hắn chính là, giờ phút này Đàm Thư Vận giống như là một tên tội phạm cưỡиɠ ɧϊếp cực kỳ nguy hiểm, hắn dùng ngón tay thọc vài cái vào trong tiểu huyệt đã có mấy phần trơn trượt của Trác Nora, đỡ côn ŧᏂịŧ của mình cắm vào bên trong.
Lại bởi vì Trác Nora giãy giụa tương đối dữ dội, cho nên qυყ đầυ hắn cọ vài lần trên miệng huyệt đều bị sự vặn vẹo thân mình của cô tránh thoát đi.
Làʍ t̠ìиɦ ngoài trời như vậy thật sự đã phá vỡ điểm mấu chốt của Trác Nora, cô không ngừng dùng nắm tay đấm lên ngực Đàm Thư Vận ngực: “Đàm Thư Vận, ở đây là ngoài trời, sẽ bị người ta nhìn thấy đấy... anh không thể…”