Trác Nora mơ hồ cảm thấy câu "tôi vất vả lắm mới tìm được cô" có ý nghĩa khác, nhưng rất nhanh đã bị câu sau: chỉ cần tôi muốn cắm cô thì bất cứ lúc nào cũng được, làm cho tức giận đến đau cả gan, nhưng hắn không hề sợ sự uy hϊếp của cô, mà còn uy hϊếp ngược lại, ý của hắn là cho dù hai người có ly hôn đi chăng nữa, hắn muốn cắm cô lúc nào thì cứ làm lúc đó, không việc gì phải e ngại.
Trác Nora cảm thấy vô cùng khó hiểu, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, khiến cho thái độ của Đàm Thư Vận lại thay đổi 180 độ với cô như vậy.
Cô xoay người lại đối mặt với Đàm Thư Vận, vén mái tóc ra sau tai, bình tĩnh nói: “Đàm Thư Vận, tôi thật sự không hiểu, lúc trước khi tôi thích anh, anh tránh tôi như rắn rết, bây giờ tôi chán ghét anh, anh cứ một hai phải quấn lấy không buông ra, anh có cảm thấy mình đê tiện lắm hay không?”
Đàm Thư Vận cũng không hề tức giận, hắn dùng ngón trỏ nâng cằm Trác Nora lên, sau đó dùng ngón cái đè đôi môi đỏ của cô xuống, vuốt ve qua lại trên khuôn mặt cô, ánh mắt quét qua thân hình yểu điệu quyến rũ, xinh đẹp động lòng người của Trác Nora, sau khi nhấp nhấp môi một lát, lại không thèm để ý nói: “Cô có biết rõ mình thích cái gì và ghét cái gì ở tôi không?”
Trác Nora bị hắn hỏi như vậy, thật sự không biết phải trả lời thế nào.
Đàm Thư Vận đưa đầu tiến sát đến cánh môi Trác Nora, thấp giọng thủ thỉ: “Nếu chính cô cũng không phân biệt được rõ ràng, thích cái gì và ghét cái gì, sao cô có thể khẳng định được là mình ghét tôi hay là thích tôi?”
Trác Nora cảm thấy choáng váng bởi logic của Đàm Thư Vận, trong lúc bất tri bất giác cơ thể đã bị hắn ép vào trong một góc, lúc cô phát hiện ra thì đã sắp bị đẩy ngã, cô vội vàng giơ chân lên đá hắn, nhưng Đàm Thư Vận không chỉ nhanh tay đè chân cô xuống, mà còn lập tức vén váy lên, sờ vào giữa hai chân cô.
Bởi vì đi khá vội vàng, Đàm Thư Vận chỉ cho người mang tới một cái váy, hiện tại Trác Nora là chân không ra trận, bên dưới váy là một mảng trơn bóng, không có gì che chắn.
Hoa môi non nớt mịn màng bị Đàm Thư Vận nhẹ nhàng đẩy ra, rồi dùng ngón tay cắm vào khu vực hang động ấm nóng bên trong.
Trác Nora vội dùng tay chụp lấy cổ tay hắn, muốn ngăn cản ngón tay hắn bừa bãi gây rối trong hoa huyệt mình, cô khép hai chân lại, lắc mông chống cự, khẽ kêu lên: “Đàm Thư Vận... anh làm chuyện này đến nghiện rồi sao... anh đủ rồi đấy... đừng chạm vào tôi nữa...”
Hơi thở Đàm Thư Vận càng lúc càng trở nên dồn dập, hắn áp mặt vào cổ Trác Nora, không ngừng hôn lên cổ và xương quai xanh, ngón tay vẫn cố chấp không buông tha, liên tục thực hiện động tác thọc vào rút ra bên trong tiểu huyệt của cô, khiến cho cửa động Trác Nora nhanh chóng trở nên nóng hầm hập, ướt dầm dề.
Hắn lại một tay kéo cổ áo cô xuống, chụp lấy một bên bầu vυ' của cô mà mυ'ŧ vào.
“Na Na, tôi thích cô ở hai lúc, một là lúc cô đi quyến rũ người đàn ông khác, một là lúc cô cự tuyệt tôi.”
Đây là câu Trác Nora nghe được lúc Đàm Thư Vận đâm vào cơ thể cô, nó khiến cô có ấn tượng cực kỳ sâu sắc.
Lúc đó cô đã quá khϊếp sợ, cho nên đã quên mất bàn tay mình có thể cử động, hoàn toàn có thể tát hắn một cái.
Nhưng chờ đến lúc cô nhớ ra thì cổ tay đã bị Đàm Thư Vận nắm chặt lấy, ấn lên trên lưng ghế phía sau.
Lúc này, Trác Nora cũng không nhắm mắt lại, mà nhìn nhìn chằm chằm vào Đàm Thư Vận, khuôn mặt đẹp trai nhuốm đầy mùi vị tìиɧ ɖu͙©, cảm nhận dươиɠ ѵậŧ thô dài nóng như lửa của hắn liên tục xỏ xuyên qua huyệt động mình, vừa sâu vừa mạnh, thẳng vào hoa tâm non mềm của cô, từng đợt giống như dòng điện gây ra cảm giác vui thích, dần dần lan tràn ra khắp cơ thể.
Còn Đàm Thư Vận cũng lẳng lặng ngắm Trác Nora đang ngây ra nhìn hắn, huyệt động chật chội và sâu thẳm, vừa non nớt vừa nhiều nước kẹp bọc côn ŧᏂịŧ hắn, thịt mềm lại trơn trượt mỗi khi hắn đánh sâu vào liền không ngừng co lại, giống như có vô số cái miệng nhỏ, đang vừa mυ'ŧ vừa hôn lên thân gậy hắn.
Hắn dùng sức mạnh đến mức nào, thì cô cũng sẽ dùng bấy nhiêu sự nhiệt tình trả lại cho hắn.
Qua một lúc lâu sau, Trác Nora mới như vừa phục hồi tinh thần, cặp chân mày đẹp nhíu lại, cái miệng nhỏ đỏ bừng chu lên, hàm hồ nói: “Đàm Thư Vận... a... A... anh thật là...”
Đàm Thư Vận hơi khựng lại, dùng qυყ đầυ nóng rực thong thả cọ xát vào hoa tâm cô, không nhanh không chậm hỏi: “Tôi làm sao hả?”
Trác Nora bị hắn cọ không bao lâu liền bắn ra một luồng xuân thủy, nước mắt cũng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ trào ra, bụng dưới khó nhịn căng thẳng cũng đồng thời co rút lại, khóc lên ấm ức: "Anh thật là... không có thuốc chữa...”
“Haha...” Đàm Thư Vận không phản bác cô, mà chỉ thẳng eo đẩy tới một cái, hung hăng hôn lên hoa tâm cô, sau đó hai tay ôm lấy lưng Trác Nora, đặt bộ ngực no đủ căng đầy của cô lên miệng mình, nhẹ nhàng cắn một cái vào đầṳ ѵú non nớt, trước khi xe dừng lại, chứng thực rõ ràng cho câu nói "không có thuốc chữa" kia của cô.