Ở một góc không có ai trong thư viện, Tiêu Phôi Hân người lẳng lặng nghiêm túc cầm một quyển sách và cây bút trong tay, bên cạnh vẫn còn mấy quyển sách tham khảo khác.
Quyển sách trên tay này là do Tiêu Từ đã cho cô, giống như việc phân mỗi nhiệm vụ anh ta sẽ định kỳ đặt một quyển sách vào trong phòng cô, muốn cô xem và làm theo. Nội dung của quyển sách này rất sâu sắc, lúc đầu cô cũng không hiểu gì.
Tiêu Từ cũng sẽ không bao giờ giúp cô, cô chỉ có thể dựa vào bản thân mình tự tra cứu. Dần dần cô đã hình thành thói quen học tập như vậy.
Lúc này cô vừa vào đại học, chuyên ngành là quản trị kinh doanh, tuy rằng quyển sách mà cô xem cũng thuộc chuyên ngành này, nhưng trình độ thì không phải sinh viên bình thường có thể hiểu được.
Cô cần phải học nhanh hơn người khác. Đây chính là yêu cầu mà Tiêu Từ dành cho cô, nhất định phải làm được.
Trình Ngôn đã lên lớp, lúc đi vào thư viện thì nhìn thấy Tiêu Phôi Hân đang hết sức tập trung, liền không đành lòng quấy rầy cô, cho nên cũng tự đi tìm một quyển sách mà đọc.
Lật mấy trang quyển sách vừa mới lấy, thấy không có hứng thú, bèn trả lại chỗ cũ, lúc còn đang tiếp tục tìm thì một giọng nữ ở phía sau vang lên: “Giáo sư Trình, anh đang tìm tài liệu sao?” Trình Ngôn quay đầu lại nhìn cô ta một cái, thì ra là nhân viên quản lý thư viện này.
“Phải.” Trình Ngôn lãnh đạm trả lời. Nhưng cho dù Trình Ngôn đã tỏ ra hết sức lạnh lùng, thì cô ta vẫn nhiệt tình như ngày thường.
“Anh cần tìm tư liệu gì để tôi giúp anh, tôi biết rõ sách ở đây để chỗ nào.” Lần này Trình Ngôn không nhìn cô ta, mà trực tiếp tránh xa. Từ đây đến giờ đóng cửa thư viện vẫn còn rất nhiều thời gian, nhưng người thì đã không còn đông lắm.
Trình Ngôn chuẩn bị quay lại chỗ Tiêu Phôi Hân, lúc đi ngang qua một kệ sách, cà vạt bỗng nhiên bị kéo lấy, khiến cho cả người hắn cũng bị nghiêng theo. Đầu và cà vạt đều bị kéo xuống thấp, rồi một đôi môi vừa mềm vừa thơm tiến tới.
Tư vị của đôi môi này hắn đã được hưởng qua hàng trăm ngàn lần, vì thế trong nháy mắt đã có thể nhận ra, cũng liền lập tức thuận theo mà há miệng, đưa lưỡi vào bên trong, bắt đầu triền miên.
Chủ nhân của chiếc lưỡi giống như yêu tinh hút máu, sử dụng sự linh hoạt của mình rồi càng lúc càng kéo ra dài hơn, không buông tha một li một tấc nào ở trong khoang miệng Trình Ngôn.
Đôi môi hai người dính chặt vào nhau, thỉnh thoảng lại còn chạm vào hàm răng của đối phương. Cũng không biết nụ hôn triền miên này kéo dài bao lâu, chiếc cà vạt ở trên cổ áo đã bị kéo đến hỗn loạn, nút thắt áo sơ mi cũng đã cởi ra mấy cái, lộ ra xương quai xanh và một phần cơ ngực.
Chiếc lưỡi lùi về nhường chỗ cho cánh môi mỏng rà dọc theo khóe miệng Trình Ngôn, từng chút từng chút một liếʍ láp bên gáy hắn. Trình Ngôn hơi ngửa cổ, thuận tiện cho cô gặm cắn như một con tằm ăn rỗi.
“A!” Khi hôn đến chỗ cổ và vai tương giao, một hồi đau đớn kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến Trình Ngôn rên lên.
“Phôi Hân…”
Hàm răng trắng như tuyết cắn chặt vào da thịt Trình Ngôn, chờ khi Tiêu Phôi Hân há miệng ra, thì làn da màu đồng của hắn đã ẩn hiện một dấu răng đỏ tím.
Chỗ bị cắn truyền tới cảm giác đau đớn, nhưng Trình Ngôn vẫn không có cảm xúc gì, cũng không cần sờ vào vết thương, ngược lại còn giơ tay nâng khuôn mặt nhỏ của Tiêu Phôi Hân lên, sau đó thấy được sự tức giận trong mắt cô.
“Em sao vậy?” Trình Ngôn dịu dàng hỏi. Tiêu Phôi Hân mở to đôi mắt mơ màng.
“Em muốn.” Không có bất kỳ lý do gì, ở một nơi không phù hợp về cả không gian lẫn thời gian này, Tiêu Phôi Hân nói một cách hết sức tùy tiện.
“Muốn ngay bây giờ.”
Trình Ngôn yên lặng nhìn cô, ngay sau đó, hắn vội vàng hấp tấp đẩy cô vào vách tường ở giữa hai kệ sách cao lớn khuất bên trong, rồi liền khom lưng cúi đầu, hôn cô một cách dồn dập.
Bàn tay nhỏ của Tiêu Phôi Hân đặt trên ngực Trình Ngôn, đầu hơi ngửa về phía sau, mặc cho hắn tùy ý chà đạp đôi môi đỏ và chiếc lưỡi trong miệng mình. Trình Ngôn đè hai tay xuống hai bên sườn Tiêu Phôi Hân, khuỷu tay hơi cong, thân thể hai người cũng dán chặt vào nhau.
Đôi chân mạnh mẽ chen vào giữa hai chân Tiêu Phôi Hân, hơi nẩy người lên một chút, đầu gối chống vào chỗ mềm mại nhất ở giữa chân tâm Tiêu Phôi Hân, bắt đầu cọ cọ. Tiêu Phôi Hân nhịn không được phải phát ra tiếng rêи ɾỉ hừ hừ, mũi chân vô thức cong lên.
Trình Ngôn vừa mυ'ŧ vừa gặm lên môi sưng đỏ vì bị hôn của Tiêu Phôi Hân, khàn giọng thầm thì hỏi: “Có phải chỗ này ngứa lắm không, hửm?”
Chân tâm Tiêu Phôi Hân bị đầu gối cứng rắn của Trình Ngôn cọ đến mức vừa tê vừa ngứa, vặn vẹo eo nhỏ muốn nhiều hơn nữa.
“Muốn, muốn ngay bây giờ.”
Trình Ngôn rút chân lại, bàn tay to vén tà váy cô lên, trực tiếp vói vào bên trong chiếc qυầи ɭóŧ thật nhỏ, sau đó dùng lòng bàn tay vuốt ve lông tóc nhuyễn mịn của cô. Tiêu Phôi Hân vươn dài tay, đan lại ở sau cổ Trình Ngôn.
Khuôn mặt nhỏ dựa vào hõm vai Trình Ngôn, thủ thỉ bên tai hắn: “Ưm… đừng chơi với mớ lông đó, sờ âʍ ɦộ em đi, âʍ ɦộ ngứa lắm, rất muốn được anh Ngôn thoả mãn bằng tay.”
Trình Ngôn vừa nghe vậy, hơi thở lập tức trở nên nặng nề gấp gáp, đôi mắt chỉ trong nháy mắt nhuốm hồng vì sợi tơ máu, một chút không cẩn thận, ngón tay liền bứt ra một sợi lông.
“A…” Âm mao bị bứt đau đớn lan tràn, kí©ɧ ŧɧí©ɧ âʍ ɦộ nhỏ đã tràn trề dâʍ ɖị©ɧ lại ứa thêm một chút. Tiêu Phôi Hân không chịu nổi, hơi thẳng lưng, ưỡn âʍ ɦộ đang tí tách tuôn dâʍ ŧᏂủy̠ vào lòng bàn tay Trình Ngôn.
Nhận thấy âʍ ɦộ mềm mại và trơn ướt của cô dán vào lòng bàn tay mình, Trình Ngôn khẽ cắn răng đâm ngón tay vào, bắt đầu tăng tốc mãnh liệt đưa đẩy.
“A a… anh Ngôn, nhanh quá… ngón tay anh Ngôn đang chơi em… ưm a…”
Trình Ngôn chôn mặt vào cổ Tiêu Phôi Hân, liếʍ mυ'ŧ chiếc cổ hơi ngửa ra, làn da mịn màng trắng như tuyết chỉ trong chốc lát đã bị hút ra nhiều đoá hoa đỏ như son.
“Chỉ cần tay của anh chơi thôi sao? Không muốn dươиɠ ѵậŧ à? Có muốn dươиɠ ѵậŧ lớn hung hăng chơi em không?!” Tiêu Phôi Hân thè lưỡi đỏ hồng liếʍ đôi môi khô khốc, nghe thấy những gì Trình Ngôn nói, liền không ngừng gật đầu.
“Muốn… em muốn dươиɠ ѵậŧ anh Ngôn …” Vừa nói, cô vừa đưa tay xuống, xoa ấn đũng quần căng phồng từ lâu của hắn.
Trình Ngôn rút bàn tay dính đầy dâʍ ɖị©ɧ ra, lại tiếp tục kéo qυầи ɭóŧ đã ướt đẫm của Tiêu Phôi Hân xuống đến mắt cá chân. Sau đó một tay cởi thắt lưng mình, một tay lật người Tiêu Phôi Hân lại, nhấc làn váy cô lên, để cô phơi bày âʍ ɦộ ra trước mắt mình.
Dươиɠ ѵậŧ bị trói buộc trong quần bỗng chốc được giải phóng, đột nhiên bắn ra, giận dữ nhắm thẳng vào âʍ ɦộ ẩm ướt của Tiêu Phôi Hân. Tiêu Phôi Hân vịn lấy vách tường, híp mắt, nghiêng đầu nhìn mỗi một động tác của Trình Ngôn.
Trình Ngôn nắm lấy eo Tiêu Phôi Hân, dùng qυყ đầυ cực lớn chống lên cửa huyệt, không có sự chần chừ, lập tức vực tinh thần, phụt một tiếng mang theo chút nước dính nhớp, cả cây dươиɠ ѵậŧ thô dài cứ như vậy mà chống vào.
“Á aaa! Sâu quá... sâu quá, anh Ngôn…” Tư thế cắm vào từ phía sau càng sâu càng mãnh liệt, gần như có loại ảo giác cả bụng cũng sắp bị xuyên qua.
Trình Ngôn nằm trên lưng cô, bắt đầu đẩy từ dưới lên như công cẩu, vài giọt dâʍ ɖị©ɧ trong suốt tí tách nhỏ lên bốn chân đứng thẳng của hai người.
“Không phải em thích sâu hay sao? Sâu mới sướиɠ chứ… a… Tốt nhất là có thể xuyên qua âʍ ɦộ dâʍ đãиɠ của em, trực tiếp chui vào bụng em!” Trình Ngôn không ngừng dùng dươиɠ ѵậŧ lớn cắm vào rồi xoay tròn bên trong huyệt động mềm mại của Tiêu Phôi Hân, phụt phụt liên tục.
Cửa âʍ ɦộ đã bị dâʍ ŧᏂủy̠ lây dính thành từng vòng trắng xoá, lại còn bắn một chút lên trên mớ lông tóc rậm rạp của hắn.
Tiêu Phôi Hân bị cắm đến mức giữa trán chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, đôi mắt ngập nước mắt lơ đãng liếc qua một chỗ bên cạnh kệ sách, bên kia khe hẹp giữa những quyển sách, có một đôi mắt, đang nhìn bọn họ một cách hết sức khó tin.
Tiêu Phôi Hân rũ mắt, khóe miệng hơi nhếch lên. Lại cong eo hếch mông lúc lắc, đồng thời còn chủ động điều khiển âʍ ɦộ co rút từng hồi, siết lấy dươиɠ ѵậŧ Trình Ngôn.
“Anh Ngôn … nhanh lên nữa… A a… Nhanh lên, bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ cho em… em muốn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh…”
“A!”
Trình Ngôn hít sâu vào một hơi, bắt đầu thẳng lưng đẩy nhanh tốc độ, không ngừng oanh tạc cửa tử ©υиɠ đã bị cắm đến mềm nhũn.
Cuối cùng, qυყ đầυ dùng sức đâm mạnh vào hoa tâm, mã mắt chống lên vách tử ©υиɠ, bắn ra một luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc.
“Ha… Ha…” Hai người thở hổn hển, Trình Ngôn buông Tiêu Phôi Hân ra, rút dươиɠ ѵậŧ sáng bóng ra khỏi âʍ ɦộ Tiêu Phôi Hân.
Không có sự chống đỡ của Trình Ngôn, Tiêu Phôi Hân toàn thân không còn sức lực, chỉ có thể vịn vào tường, chậm rãi trượt xuống mặt đất, cửa âʍ ɦộ giữa hai chân khẽ nhếch lên, tràn ra một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Lại nhìn sang vị trí lúc nãy, người kia đã không còn thấy đâu. Trình Ngôn thu dọn cho mình, sau đó khom lưng, chỉnh váy áo cho Tiêu Phôi Hân, lại cúi người bế cô lên.
Lúc ra khỏi thư viện, Tiêu Phôi Hân nhìn nhân viên quản lý ngồi ở trước quầy. Người lúc nãy còn nói chuyện với Trình Ngôn bây giờ trông thấy bọn họ, khuôn mặt đỏ lên trong nháy mắt, rồi lập tức dời tầm nhìn khỏi người bọn họ.
Tiêu Phôi Hân thu hồi ánh mắt, chôn mặt vào vòm ngực Trình Ngôn.
Chờ khi hai người đã rời khỏi thư viện, Tiêu Phôi Hân ôm chặt tay Trình Ngôn, dùng âm thanh nhỏ đến mức chỉ có một mình mình có thể nghe thấy mà lẩm bẩm: “Anh Ngôn, anh là của em, chỉ có thể là của em…”
***
Trong căn hộ của Trình Ngôn, Tiêu Phôi Hân đã tắm xong nằm yên trên giường, khuôn mặt chôn vào trong gối đầu Trình Ngôn đã từng ngủ, chờ Trình Ngôn. Tiếng nước trong phòng tắm đã dừng lại, Trình Ngôn mặc áo choàng tắm bước ra khỏi cửa.
Lúc Trình Ngôn đến gần, ngửi thấy mùi hương sữa tắm còn vương trên người hắn, Tiêu Phôi Hân hơi híp mắt lại. Trình Ngôn đi qua, kéo ngăn tủ đầu giường, lấy từ bên trong ra một cái hộp, sau đó ngồi xuống bên cạnh Tiêu Phôi Hân.
“Đó là gì?” Tiêu Phôi Hân hỏi. Nhìn dáng vẻ hẳn là hộp trang sức.
Trình Ngôn mở hộp, lấy ra một sợi lắc tay tinh xảo, lại kéo tay Tiêu Phôi Hân tới, đeo vào cổ tay cho cô. Xong việc, Tiêu Phôi Hân nhìn thấy trên lắc tay có một mặt dây.
“Chìa khóa sao?” Thưởng thức mặt dây hình chìa khóa nạm vàng trên tay, Tiêu Phôi Hân có chút khó hiểu.
Trình Ngôn không nói gì, chỉ trực tiếp ngồi quỳ trước mặt Tiêu Phôi Hân, sau đó, nhấc vạt áo choàng tắm của mình lên.
Bên trong áo choàng tắm không mặc gì khác, dươиɠ ѵậŧ vốn yên tĩnh nằm yên giữa lớp lông tóc rậm rạp, lúc này đang bị một chiếc khoá bạc trói buộc lại.
Đây là một đai trinh tiết dành cho nam giới sao… Tiêu Phôi Hân ngẩn người.
“Chỉ có một chìa khóa chính là mặt dây kia.” Trình Ngôn kéo tay mang lắc tay của Tiêu Phôi Hân, ấn lên trên chiếc đai trinh tiết kia.
“Anh sẽ chỉ là của em, cả người anh đều là của em. Cho nên, em không cần sợ hãi, anh sẽ không rời khỏi em nữa.”
Tiêu Phôi Hân ngẩng đầu, yên lặng nhìn vào mắt Trình Ngôn.
“Mãi mãi sao?” Tiêu Phôi Hân hỏi.
Trình Ngôn cúi đầu, hôn lên đôi môi khẽ run của Tiêu Phôi Hân.
“Mãi mãi.”
- Hết -