Thịt Văn Tổng Hợp

Chương 8: Em cũng ᗷiếи Ŧɦái…

Lần đó đúng lúc giáo sư của hắn đã đề cử hắn ra nước ngoài du học, cho nên vừa bỏ trốn thì đã là mấy năm, lần sau gặp lại thì đã là mười mùa thu trôi qua. Hôm đó một người bạn nhờ hắn đưa tài liệu đến trường học, đứng từ xa nhìn lại hắn đã lập tức nhận ra cô.

Hỏi thăm một chút, mới biết được cô chính là lớp trưởng trong lớp mà người bạn kia giảng dạy. Nhìn xuyên qua cửa sổ, cô bé đang ngồi dưới gốc cây bần thần, hình ảnh này giống hệt với hình ảnh của năm đó.

Chỉ là cô bé kia đã lớn, biến thành một thiếu nữ xinh đẹp duyên dáng, nhưng du͙© vọиɠ ngủ yên suốt bao nhiêu năm qua, lại im lặng bốc cháy hừng hực trong mắt hắn…

Mười năm, không phải hắn không từng có bạn gái, nhưng hắn cũng tự biết rằng, chẳng qua là vì bề ngoài của những cô gái kia có nét tương tự với bé Phôi Hân của hắn. Hắn đã bỏ trốn, nhưng vẫn luôn vô tình tìm kiếm thế thân của cô.

“Được chứ, tôi sẽ giúp cậu dạy thay, cậu cứ từ từ xử lý việc riêng của mình.” Thực ra hắn vốn dự định từ chối lời nhờ cậy của người bạn này, nhưng bây giờ…

Sau khi người bạn kia nghe xong, liền hết sức vui mừng nói lời cảm ơn, Trình Ngôn chỉ mỉm cười. Thấy cô bé dưới tàng cây kia đã bỏ đi, liền giấu đi những gợn sóng điên cuồng trong đáy mắt.

***

Hắn thật sự nghĩ rằng cô bé kia không nhận ra mình, dù sao đi nữa lúc ấy cô bé vẫn còn quá nhỏ... “Rõ ràng anh đã nói, anh sẽ không đi…”

Phôi Hân ngồi trên người hắn khẽ mở miệng thì thầm, nửa người trên hơi nhổm lên, hạ thể ở eo di chuyển xuống bên dưới. Cho đến khi âʍ ɦộ nhỏ bé ướŧ áŧ chạm vào mớ lông thô ráp đen nhánh của hắn, thì liền bắt đầu đong đưa lên xuống, dùng âʍ ɦộ nhỏ bé cọ cọ vào mớ lông đen kia.

Chỗ cọ xát phát ra âm thanh sàn sạt, lông tóc thô cứng quét qua hai cánh hoa, cảm giác ngứa ngáy khiến cho âʍ ɦộ nhỏ càng chảy ra nhiều chất dịch nhầy trơn trượt, khiến cho lông tóc ướt đầm đìa, từng sợi từng sợi dính vào nhau. Âm thanh sàn sạt cũng đã mang theo tiếng nước hòa trộn.

Độ cứng của côn ŧᏂịŧ dán vào cánh mông khiến cô hài lòng, Phôi Hân cười nheo nheo mắt, lại trượt xuống một chút nữa, hai cánh hoa hai bên mở ra, hết sức khó khăn mới có thể kẹp được dươиɠ ѵậŧ vào chính giữa.

Thịt non bên trong và cả hạt châu tròn trên âʍ ɦộ kề sát lên trên côn ŧᏂịŧ, thịt mềm nhạy cảm của âʍ ɦộ đã có thể cảm nhận được từng sợi gân máu khô cảm càng lúc càng vô lên trên thân dươиɠ ѵậŧ.

Khoảnh khắc khi dán sát vào dương cụ, hai người đều đồng thời sung sướиɠ đến rùng mình. Phôi Hân vặn vẹo hạ thể, thịt non ở âʍ ɦộ bắt đầu trượt lên trượt xuống trên thân gậy gộc, bên ngoài đều là nước nhờn bôi trơn.

“A… nóng quá, dươиɠ ѵậŧ anh Ngôn sắp làm bỏng âʍ ɦộ em rồi…” Trình Ngôn đã đỏ bừng hai hốc mắt, trong đầu chỉ có một âm thanh đang điên cuồng gào thét...

Âʍ ɦộ dâʍ đãиɠ! Dươиɠ ѵậŧ anh đâu phải chỉ muốn làm bỏng âʍ ɦộ em! Mà là muốn cắm vào, muốn làm hỏng nó! Thịt non chỗ âʍ ɦộ thịt mấp máy, giống như một cái miệng nhỏ cố gắng gặm cắn côn ŧᏂịŧ. Phôi Hân tập trung vặn xoắn hạ thể, tìm kiếm điểm mà cô muốn.

Cho đến khi chiếc lỗ nhỏ ở giữa hai cánh thịt non chạm vào một chỗ trên đỉnh côn ŧᏂịŧ, thì cuối cùng mới chịu bình tĩnh dừng lại, cô mỉm cười nhìn về phía Trình Ngôn, không hề nhúc nhích.

Cảm nhận được dươиɠ ѵậŧ của mình đang chạm vào chỗ nào, Trình Ngôn có cảm giác rằng mình sẽ ngừng thở ngay lập tức. Hắn biết, lúc này hắn chỉ cần dùng sức nảy eo lên, là sẽ chiếm được thân thể mà mình khao khát bấy lâu...

Nhưng lại cứng đờ không dám cử động. Hắn muốn cô, cô đã trở thành một loại chấp niệm đối với hắn. Nhưng đồng thời, hắn nghĩ đến chuyện mà mình đã làm lúc cô mới tám tuổi, liền cảm thấy ghê tởm chính bản thân mình, cho dù đến gần cô, thì hắn cũng không dám.

Nhưng bản năng thân thể đã vô cùng khát vọng, sau đó không thể khống chế được, cuối cùng chỉ đành phải lấy trộm qυầи ɭóŧ của cô rồi tự thỏa mãn như một tên biếи ŧɦái.

Hắn không xứng! Hắn không xứng cắm vào trong cơ thể cô! Bộ não dường như đã phân liệt thành hai người, một người muốn điên cuồng mà cắm cô bé này, một người lại muốn gϊếŧ chính mình.

Phôi Hân nhìn thấy sự giãy giụa trong đáy mắt Trình Ngôn, bèn cong lưng xuống, cởi bỏ dây thừng đang trói tay hắn, sau đó ôm lấy khuôn mặt Trình Ngôn, nhìn thẳng vào mắt hắn.

“Anh Ngôn, anh đang sợ điều gì?” Trình Ngôn há miệng thở dốc, bỗng dưng đưa tay lên che mắt lại, dùng giọng nói nghẹn ngào nấc lên từng tiếng.

“Anh… anh xin lỗi… anh xin lỗi…” Phôi Hân kéo tay hắn ra, đôi mắt Trình Ngôn đỏ bừng, hai dòng nước mắt lăn dài xuống má.

“Anh Ngôn, anh hoảng hốt cho nên mới bỏ trốn.”

“Anh xin lỗi… xin lỗi… xin lỗi…”

“Không sao, anh Ngôn, bởi vì em cũng là một kẻ biếи ŧɦái, từ lúc tám tuổi đã muốn được anh cắm…” Phôi Hân nói xong, một lần nữa điều chỉnh tư thế, rồi đỡ lấy dươиɠ ѵậŧ Trình Ngôn, qυყ đầυ nhắm ngay cửa âʍ ɦộ mình, dùng sức ngồi xuống.

Có những sợi tơ máu chạy dọc theo thân dươиɠ ѵậŧ xuống hoà vào bên trong đám lông tóc đen nhánh. Sắc mặt Phôi Hân trở nên trắng bệch.

“Lúc ấy em không có ngủ… anh Ngôn em biết anh đang da^ʍ ô em…”