Giản Kiển còn bé, chỉ biết đưa môi lên mép không thỏa mãn được Đổng Tân Diệp.
Bàn tay to vốn đang vuốt ve mông cô bé chợt dùng sức ôm ghì tới, bế cô lên ngang bằng với độ cao của mình, bàn tay kia giữ chặt phía sau cổ, khiến cô phải hơi ngửa về phía sau, thuận tiện cho hắn dùng phương pháp “người trưởng thành” nhấm nháp hương vị của cô.
Đầu lưỡi dày dặn trơn trượt của Đổng Tân Diệp cạy mở hàm răng Giản Kiển, vói vào bên trong khoang miệng cô, điên cuồng liếʍ láp chiếc lưỡi cô, dẫn đường cho đầu lưỡi Giản Kiển giao triền bên nhau với mình. Nước miếng quá nhiều cho nên tạm thời không thể nuốt xuống mà chảy ra theo khoé miệng, rồi xuống cổ, chảy về phía bộ ngực kề sát nhau của hai người.
“Ưʍ...”
Giản Kiển có chút không thích ứng được nụ hôn mãnh liệt đầy nɧu͙© ɖu͙© này, cô hơi nhíu mày, nhưng cảm nhận được trong miệng toàn là hương vị của người mình thích, lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Đổng Tân Diệp phát hiện hương vị của cô bé này thơm ngon một cách bất ngờ, làm cho hắn say mê hơn bất cứ một cô gái nào trước đây.
Đầu lưỡi không ngừng cướp đoạt nước miếng trong khoang miệng cô bé, nhưng Đổng Tân Diệp vẫn còn chưa cảm thấy đủ! Hắn hít sâu vào một hơi, rồi hút lấy lưỡi cô vào trong miệng mình, giống như đã khao khát thật lâu, không ngừng hấp thụ nước bọt ngon ngọt từ đầu lưỡi cô đưa tới, chậc lưỡi nhấm nháp, sau đó nuốt vào trong cơ thể mình.
Đầu lưỡi cô không dài và linh hoạt như hắn, chỉ có thể bị động để mặc cho đối phương dùng sức hút vào. Rất nhanh chóng, cô đã cảm thấy đầu lưỡi mình vừa đau lại vừa tê mỏi, nhưng người đàn ông này giống như đã nhập ma, căn bản không dự định dừng lại, cô cuống quýt đến mức chỉ có thể không ngừng vỗ lên lưng hắn.
“A... ưʍ... Chú... Chú ơi... đừng... a..”
Cảm nhận được cô bé trong lòng ngực vẫn luôn giãy giụa, Đổng Tân Diệp bắt đầu khôi phục một chút lý trí, miễn cưỡng ép buộc bản thân mình buông tha cho đôi môi đỏ mê người kia.
“Chú ơi, đau...” Cảm thấy đầu lưỡi tê đến nỗi dường như không còn là của mình, môi đều bị hôn sưng lên, Giản Kiển uất ức rơi nước mắt.
Nhìn thấy đôi môi cô bé đã sưng lên, Đổng Tân Diệp ảo não, cũng không hiểu tại sao mình đột nhiên lại giống hệt như một thằng nhóc mới lớn, không khống chế được bản thân.
“Ngoan nào, hương vị của mèo hoang nhỏ thật là ngon lành, khiến cho chú không thể khống chế được mình.”
Đổng Tân Diệp an ủi hôn lên mặt Giản Kiển, liếʍ láp nước mắt của cô. Lại cảm nhận được bầu vυ' quá lớn phát triển không phù hợp với lứa tuổi của cô đang dựa vào ngực hắn, hai núm non mịn thỉnh thoảng lại cọ xát vào người hắn, màu sắc đồng tử Đổng Tân Diệp chợt tối xuống.
Hắn liếʍ liếʍ răng, dùng móng tay khều nhẹ lên đầṳ ѵú nhô cao của Giản Kiển, cười cười thì thầm bên tai Giản Kiển.
“Đầu lưỡi nhỏ nhắn bị hút đau rồi, vậy đổi lại, hút núʍ ѵú nhỏ có được không?”
Nói xong không đợi Giản Kiển trả lời, Đổng Tân Diệp đã vùi đầu vào giữa hai vυ' Giản Kiển.
Nhìn một cái đầu đàn ông thành niên to lớn chôn ở giữa ngực mình, Giản Kiển xấu hổ đến mức không biết phải làm sao, cô ngây thơ cho rằng chỉ cần nhắm mắt lại thì sẽ không có chuyện gì nữa, nhưng không ngờ rằng sau khi nhắm mắt lại thì thính giác và xúc giác lại càng nhạy cảm hơn.
Khuôn mặt được hai bầu vυ' mềm mại non mịn vây quanh, mùi hương thiếu nữ xông vào tràn ngập khoang mũi. Đổng Tân Diệp hưởng thụ, lắc lắc đầu cọ xát lên da thịt bóng loáng trước ngực của cô bé, sống mũi cao thẳng thỉnh thoảng lại cọ qua đầṳ ѵú cô, phun ra một hơi thở khiến nó run lên.
Giản Kiển nhắm chặt hai mắt, cảm nhận được hơi thở vẫn luôn quanh quẩn trên đầṳ ѵú khiến cô hơi ngứa ngáy.
“A!”
Đột nhiên cảm nhận được một thứ gì đó ẩm ướt nóng rực liếʍ lên một bên đầṳ ѵú. Giản Kiển co rúm người lại một chút, biết đó là lưỡi của chú ấy.
Đổng Tân Diệp liếʍ láp một cái, nhận thấy núʍ ѵú cô không có hương vị gì, nhưng đối với hắn mà nói lại vô cùng thơm ngọt.
Nhấm nháp được một lúc, Đổng Tân Diệp không nhịn nữa, liền mở miệng to ra, ngoạm lấy cả núʍ ѵú lẫn một phần thịt bánh bao xung quanh vào trong khoang miệng.
Hắn biết rõ cô không có sữa, nhưng vẫn muốn hút núʍ ѵú Giản Kiển như trẻ con bú mẹ.
Cảm giác núʍ ѵú nho nhỏ trong miệng dần dần cứng cáp lên, Đổng Tân Diệp nhả nó ra. Nhìn thấy núʍ ѵú bây giờ đã nhô lên giống như một nụ hoa ướŧ áŧ, bề mặt đều nhuộm bởi nước bọt của mình, sáng lấp lánh, khiến Đổng Tân Diệp lại một lần nữa vùi đầu, dùng răng khẽ cắn một cái, sau đó tiếp tục dùng sức hút lấy.
“Ưʍ... A...”
Bộ ngực bị liếʍ hút, khiến Giản Kiển cảm thấy vừa tê ngứa vừa căng tức, sinh ra một loại kɧoáı ©ảʍ xa lạ đối với cô.
“Chú... Bên kia cũng muốn...”
Một bên vυ' đã được yêu thương đến mức sưng đỏ lên, bên kia đã vắng vẻ một thời gian, cũng khát vọng có được một sự đối xử công bằng
“A...” Đổng Tân Diệp cười khẽ.
Con mèo hoang này rốt cuộc có biết bản thân mình mang vẻ mặt thanh thuần vô tội như thế, bàn tay lại dâʍ đãиɠ ôm lấy một bên vυ' mình dâng lên bên miệng đàn ông, thì sẽ quyến rũ đến mức nào không?
“Mèo hoang muốn chú làm như thế nào?”
Đổng Tân Diệp khóe miệng ngậm cười, nói xong liền hôn một cái lên núʍ ѵú vì bị vắng vẻ mà có hơi lành lạnh kia, núʍ ѵú còn lại vẫn được hắn tiếp tục dùng tay xoa nắn, không để kɧoáı ©ảʍ ngừng lại.
“A... chú ơi, hôn ... bên này...”
Giản Kiển có hơi sốt ruột nâng vυ', đưa đầṳ ѵú chạm đến khoé miệng Đổng Tân Diệp, nhưng Đổng Tân Diệp vẫn chơi xấu không liếʍ, lại còn ngậm miệng lại, khiến Giản Kiển cuống quýt, chỉ có thể đem đầṳ ѵú nhẹ nhàng cọ lên môi Đổng Tân Diệp.
Đổng Tân Diệp càng cười thoải mái, ham muốn cũng càng mãnh liệt hơn. Hắn cố nén du͙© vọиɠ lập tức ngậm lấy đầṳ ѵú trên môi vào miệng mình, ngược lại hơi đẩy Giản Kiển ra cách một khoảng.
“Nào, mèo hoang nhỏ, nói theo chú đi, nói mèo hoang muốn chú ăn núʍ ѵú dâʍ đãиɠ, mèo hoang muốn chú cắn núʍ ѵú, muốn dùng nước bọt chú giúp cháu khỏi ngứa ngáy nữa...”
Nhìn bộ dạng non nớt trong sáng của cô, hắn càng muốn nghe được từ miệng cô những lời trần trụi da^ʍ mỹ như vậy, bởi vì nó sẽ càng làm hắn hưng phấn hơn!
“Ôi... chú ơi, quá... quá thô... cháu... cháu nói không được đâu...” khuôn mặt nhỏ của Giản Kiển đỏ lên, cô lắc đầu từ chối.
“Vậy mèo hoang này đưa vυ' đến miệng bảo chú ăn thì không thô hay sao? Ngoan! Chú thích nghe.”
“Ôi...” Không thể không nghe lời chú nói, hơn nữa đầṳ ѵú thật sự có loại cảm giác ngứa ngáy vô cùng, rất cần chú ngậm lấy nó, Giản Kiển đành phải ấp a ấp úng, lặp lại lời Đổng Tân Diệp muốn cô nói:
“Mèo... hoang nhỏ muốn... muốn chú ăn núʍ ѵú... da^ʍ... đãng của cháu...... núʍ ѵú mèo hoang ... muốn được chú cắn... muốn... muốn dùng... nước bọt... của chú giảm ngứa...”