Sau khi Dư Hiểu dẫn Chung Bái về nhà gặp ba Dư, ba Dư hơi lo lắng.
“Cậu ấy có tiền như vậy… Ba sợ con gả đi sẽ chịu uất ức…” Ba Dư nói với Dư Hiểu.
Dư Hiểu nói: “Vậy con phải cố gắng có nhiều tiền hơn anh ấy.”
Ba Dư cười: “Hiểu Hiểu của chúng ta có tiền đồ.”
Thật ra chỉ với một câu nói là không thể nào tiêu biến lo lắng của ba Dư. May mà Chung Bái không cha không mẹ, bạn bè thân thích gần như không có ai, lúc này ba Dư mới thật yên lòng.
Lúc Dư Hiểu sắp tốt nghiệp cũng là lúc bận bịu tìm việc làm, nhưng lần này cô vào nghề không có áp lực lớn như thế. Luận kinh nghiệm, cô có; luận trình độ, cô cũng có.
Chung Bái muốn Dư Hiểu đến công ty bọn họ làm phiên dịch, Dư Hiểu từ chối.
“Tình cảm lưu luyến trong văn phòng là không tốt.” Ngôn từ của cô đầy chính nghĩa.
Chung Bái đành phải thôi.
Hai người chính thức ở cùng nhau đã được hai năm, vô số lần va chạm gây gổ, nhưng thủy chung không làm được bước cuối cùng.
Hai người đều đang sợ.
Sợ đến cuối cùng trong nháy mắt đó, phát hiện đây cũng là một giấc mộng.
Hai người bọn họ đều chưa hề thể nghiệm qua một tình yêu chân chính. Cho dù là trong mơ hay là ở ngoài đời thật.
Một ngày nào đó, Dư Hiểu ngủ ở nhà Chung Bái. Ban đêm hai người trò chuyện, Dư Hiểu nhất thời hứng khởi nói với Chung Bái: “Hay ngày mai chúng ta đi đăng ký đi?”
Chung Bái kinh ngạc một chút, lập tức đáp: “Được.”
Vì thế, Chung Bái còn cố ý xin nghỉ một buổi chiều.
Ngày thứ hai thời tiết rất tốt.
Người xếp hàng ở cục dân chính hơi nhiều, lúc này hai người mới phát hiện, hôm nay là ngày cuối cùng của năm nay,
Ký đơn, chụp ảnh… Thời gian xếp hàng lâu, nhưng quá trình thật sự rất nhanh. Lúc đi ra, Dư Hiểu liền trở thành bà Chung.
“Giống như nằm mơ.” Dư Hiểu nói.
Hai người ăn một bữa bên ngoài, chậm rãi ung ung dạo bước về nhà.
Khí trời tối nay quang đãng, vạn dặm không mây. Mặt trăng cong cong treo trên nền trời.
“Bây giờ luôn luôn nhìn thấy mặt trăng.” Dư Hiểu cầm tay Chung Bái, cố ý vung lên cao cao, Chung Bái cũng để tùy ý cô vung qua vung lại.
Chung Bái cũng ngẩng đầu nhìn mặt trăng: “Ánh trăng đêm nay rất đẹp.”
Dư Hiểu bỗng nhiên cười đến ranh mãnh, trả lời anh: “Anh cũng vậy.”
Chung Bái lập tức phản ứng kịp cô suy nghĩ cái gì.
Dư Hiểu tiếp tục nói: “Em cũng vậy.”
*
Mặc dù chỉ là đăng ký, tốt xấu gì đêm nay cũng xem là đêm tân hôn.
Dư Hiểu khó tránh khỏi có chút tâm viên ý mã*.
*Tâm viên ý mã: Trạng thái tâm lí như một con ngựa không kiểm soát được, như ngựa đứt cương.
Cô tắm xong liền lên giường, nghĩ trước nghĩ sau lại cảm thấy mình không đủ thận trọng. thế là cầm điện thoại lên, hẹn bạn cùng phòng ăn gà*.
*Chơi PUBG
Chơi chơi một lát đã hy sinh bỏ mạng.
“Nơi đó có người!”
“A tớ ngã xuống đất có ai đến đỡ dìu tớ nhanh!”
“Cậu đóng cửa lại cho chúng tớ lạnh chết à!”
…
Chung Bái tắm rửa xong đã thấy Dư Hiểu cằm điện thoại nằm lì trên giường. Cô đeo tai nghe, vô cùng kích động, không hề hay biết váy ngủ của mình đều trượt lên, lộ ra đồ lót thuần trắng.
Bắp đùi của cô trắng trắng mềm mềm.
Một luồng khí huyết của anh dâng lên.
Bên kia cô đã xong một ván, đang muốn chơi thêm một trận nữa đã bị Chung Bái kéo một bên tai nghe.
“Ngoan, đừng chơi nữa.” Giọng anh trầm thấp lại khàn đặc, nghiễm nhiên là động tình.
Dư Hiểu sửng sốt, bên tai nghe chưa tháo ra truyền đến tiếng tru dài: “Trời ạ, có phải là Chung Bái không!!!”
Dư Hiểu không trả lời cô ấy.
Bởi vì cô bị mạnh mẽ hôn lên.
*
Sớm biết Dư Hiểu tính lãnh cảm, cho nên Chung Bái làm bước chuẩn bị rất kiên nhẫn.
Anh tỉ mỉ hôn Dư Hiểu một lần, hôn cô đến mơ hồ không thở nổi. Sau đó lại cúi đầu hôn vành tai và cổ, đầu lưỡi mυ'ŧ mát trên làn da cô, nhẹ nhàng lưu lại từng dấu từng dấu hôn.
Dư Hiểu chỉ có thể nhìn thấy mái tóc xốp mềm của anh, cô kháng khị nói: “Không nên để lại dấu mà…”
Chung Bái ngẩng đầu, hào phóng đưa cổ ra cho cô: “Em cũng có thể để lại.”
Dư Hiểu thì thầm: “Sao nói vậy được…” Ngoài miệng lại không lưu tình chút nào, để lại một cái dấu trên cổ anh.
Đầu lưỡi cô mềm mại, liếʍ trên cổ anh giống một con vật nhỏ.
Bụng dưới của anh căng chặt, trên tay túm váy ngủ của cô xuống, lộ ra một mảng da thịt trắng nõn.
Dư Hiểu rất bất mãn kéo quần áo lại, “Làm vậy sẽ xấu quần áo.”
Chung Bái đành phải dỗ dành cô: “Cởi xuống có được hay không?”
Mặt Dư Hiểu đã đỏ đến không còn hình dạng, ngoan ngoãn cởϊ qυầи áo ra. Toàn thân cao thấp chỉ còn lại đồ lót.
Mấy năm gần đây cô gầy đi rất nhiều, nhưng thoạt nhìn vẫn thịt là thịt, trông rất khỏe mạnh.
Lòng bàn tay nóng hổi của Chung Bái đặt lên eo cô, làm cho cô run rẩy một trận.
Anh cúi người gặp lên xương quai xanh của cô, một đường hướng xuống phía dưới, đến trước ngực.
Lúc cô run rẩy, hai nụ hoa cũng run rẩy theo, nhỏ yếu lại bất lực, bộ dáng chỉ có thể mặc cho anh làm thịt. Anh duỗi đầu lưỡi ngậm lấy một viên vào miệng.
Cô không khỏi rên lên thành tiếng.
Đầu lưỡi anh linh hoạt, vân vê ôm lấy chơi đùa nụ hoa mẫn cảm trước ngực, thậm chí ngậm cả viên mυ'ŧ vào.
Hai tay Dư Hiểu chống phía sau, eo căng chặt.
Lúc môi anh rời đi, trước ngực cô còn đỏ ửng dính ánh nước lấp lánh, trong suốt đứng thẳng trong không khí, nhìn da^ʍ mỹ cực kỳ.
Nụ hôn của anh đi thẳng một đường xuống phía dưới, đi tới mép qυầи ɭóŧ.
Anh dùng miệng ngậm lấy một góc, thuận thế kéo xuống. Thân thể thiếu nữ đẹp dễ hoàn mỹ hiện ra trước mặt anh.
Dư Hiểu nhìn anh chăm chú, chỉ là nhìn thấy dáng vẻ anh ngậm lấy qυầи ɭóŧ cô, cô đã cảm thấy mình hơi ướt.
Lần nữa Chung Bái cúi người xuống, đẩy nơi thiếu nữ bị giam cầm. Ngón tay anh đẩy hai mảnh thịt trai non mịn của cô gái ra, thấy được hạt trân châu nhỏ được cất giấu kỹ.
Cô bởi vì bị anh chạm vào, toàn thân đỏ lên không thể tưởng tượng nổi.
Cô gục xuống, bụm mặt không dám nhìn anh.
Anh lại không cho phép cô trốn tránh, nâng cổ cô lên, lót sau gáy cô một cái gối đầu, để cô nhìn cho rõ.
Người đàn ông cũng cởi bỏ quần áo.
Cơ thể chăm chỉ rèn luyện, bắp thịt rắn chắc, cơ bụng rõ ràng, nhìn bóng loáng chặt chẽ, đường cong rõ ràng, sờ tới sờ lui nhất định cũng cảm thấy rất tốt.
Dư Hiểu thăm dò đưa tay, có thể chạm vào da thịt xúc cảm tốt.
Chung Bái tiếp tục cởi, Dư Hiểu cuối cùng cũng nhìn thấy tính khí giữa hai chân anh, oai hùng khí phách hiên ngang ngẩng đầu.
Rõ ràng bởi vì sung huyết nên đỏ trướng lên, nhưng anh vẫn một mực chịu đựng, muốn làm xong phần dạo đầu.
Anh ôm lấy Dư Hiểu, hôn hôn sau tai cô: “Ngoan, sờ nó có được hay không?”
Mặt Dư Hiểu đỏ bừng lên: “Được…” Tay cô cũng ngoan ngoãn nắm chặt nó. Dương cụ tỏa ra nhiệt độ kinh người, cô bị nóng đến run rẩy, lại dũng cảm nắm chặt, vô sự tự thông mà di chuyển.
Chung Bái rêи ɾỉ vài tiếng, hiển nhiên là rất dễ chịu.
Chính tay anh cũng không nhàn rỗi, vuốt ve mông nhỏ của cô, một tay nâng lên, một tay từ phía sau tìm đến cửa huyệt.
Dư Hiểu khó nhịn giật giật.
Cô vịn bờ vai anh, lắc mông muốn anh.
Anh không đành lòng tra tấn cô, duỗi một ngón tay đi vào, vậy mà đã hơi ẩm ướt.
Hôm nay cô động tình rất nhanh.
Là bởi vì hôm nay là đêm tân hôn của họ? Hay chỉ bởi vì bọn họ cũng tâm ý tương thông nằm cùng một chỗ?
Chung Bái không biết, nhưng anh rất vui vẻ.
Dư Hiểu cũng rất vui.
Ngón tay ngọ nguậy trong huyệt thịt, tìm kiếm lấy điểm mẫn cảm của cô. Bên trong lỗ nhỏ đã dần dần ướŧ áŧ, anh luồn ngón tay thứ hai vào.
Chung Bái ngồi thẳng người, cả người Dư Hiểu đều úp sấp trên người anh. Mặc dù cô bị ngón tay của anh kí©ɧ ŧɧí©ɧ run rẩy liên tục, mình lại ngoan ngoãn chằm lấy vật nóng bỏng của anh không buông tay.
Trái tim Chung Bái cũng mềm nhũn.
Anh đưa một tay khác xuống dưới người cô, nhẹ nhàng nhéo viên ngọc châu.
“Ưm…” Kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh mẽ từ hai phía làm khóe mắt Dư Hiểu sắp trào nước mắt.
Anh ma sát, huyệt nhỏ xinh xắn lại bị mấy ngón tay anh đùa bỡn, vừa trướng vừa đau. Trong lúc nhất thời, một dòng nước mạnh mẹ trào ra, làm ướt hai tay anh.
Anh buông cô ra, trìu mến nâng mặt cô lên, hôn cô.
Anh để cô ngã xuống giường, đặt đệm một cái gối sau eo cô.
Trên đầu Chung Bái thậm chí đã chảy lấm tấm mồ hôi, anh nhịn đến bây giờ, cuối cùng cũng muốn bắt đầu.
“Bây giờ, có thể chứ?” Anh hỏi cô.
Ánh mắt Dư Hiểu mê man, lại vô cùng chắc chắn mà gật đầu.
Chung Bái ôm chặt cô, nói bên tai cô: “Dù lần này có phải là mộng hay không, chúng ta cũng làm được đến cùng.”
“Được.”
“Nếu như đây là một giấc mộng…” Chung Bái nói chuyện cực chậm.
“Em sẽ đến tìm anh.” Dư Hiểu tiếp lời, ôm lại anh.
Sau đó tất cả đều trở nên hỗn loạn.
Vật to lớn của anh tiến vào trong huyệt nhỏ ướŧ áŧ của cô, ngay từ đầu còn cố kỵ cô là lần đầu tiên, lòng mang thương tiếc. Sau đó cái gì cũng không nghĩ tới nữa.
Anh giữ chặt mông cô, vận động eo, tần suất kinh người. Dương cụ của anh kêu gào trong cơ thể cô, huyệt thịt chưa ai động đến bị ma sát thô bạo, chảy ra từng dòng nước.
Cô rêи ɾỉ thất thần, toàn thân mềm nhũn, bị anh ôm vào trong ngực.
Anh không chỉ đâm vào rút ra, vào tận rễ lại rút ra cả cây. Cường độ của anh rất lớn, đâm cô đến mức tóc tai rối bời trên giường, không biết năm nay là năm nào.
Không khí trong phòng kiều diễm cực kì.
Cô bị lật qua lật lại mà làm, đã sớm không còn khí lực. Thể lực anh lại rất tốt, còn đang vận động không biết mệt mỏi.
Dư Hiểu đầy đầu mồ hôi, gương mặt đỏ hồng giống như uống rượu say, sợi tóc dính trên gương mặt, một đôi mắt đẹp vô cùng híp lại.
Hạ thân Chung Bái bị cô chặt chẽ bao lấy, rõ ràng cô đã sớm không còn ý thức, trong huyệt vẫn còn đang co rút, giống như còn đang dẫn dụ anh làm cô.
Có phải là giấc mộng không cũng không quan trọng.
Dù có tỉnh lại bao nhiêu lần, anh đều sẽ tìm đến cô.
Chung Bái siết chặt hai tay, ôm chặt Dư Hiểu, chôn mình thật sâu trong cô, nơi trước kia chưa rung động, đưa cô điên cuồng dính chặt trên giường.
Dư Hiểu ôm cổ anh, trong huyệt bị lấp đầy, chặt chẽ. Đã đẽ mức độ này, huyệt nhỏ của cô còn có thể tự động từ chút từng chút hút lấy anh càng sâu hơn.
Một đợt sóng tình dâng lên từ bụng nhỏ, lan tràn đến tay chân xương cốt của cô. Huyệt nhỏ của cô không tự chủ co rút, cô thoải mái đến mức ngón chân cuộn lại.
Cô biết, cô sắp đến cao trào.
Tình huống của anh cũng không khá hơn chút nào, hạ thân xuất ra một luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng.
Bọn họ cũng tới cao trào.
Sẽ tỉnh lại sao?
Trong nháy mắt đó, hai người ôm chặt lấy nhau, răng môi cận kề.
“Đùng___! Đùng____!”
Trong nháy mắt hai người cùng đạt đến cao trào, ngoài cửa sổ thế mà nổ lên từng đóa từng đóa pháo hoa.
Là năm mới đến.
Hai người hoàn hồn từ cao trào, thật sự rõ ràng nhìn thấy đối phương.
Bọn họ nhìn nhau, đáy mắt đều là ý cười.
Bọn họ không tỉnh lại một mình.
Đây không phải là mộng.
Đây là chân thật, là cuộc sống. Là lúc đi đường không nhìn đường sẽ vấp ngã, là tại cuộc diễn thuyết lớn sẽ đọc sai bản thảo. Là mưa mùa xuân gió mùa hè, là mùa thu lá rụng mùa đông tuyết rơi, là em vượt mọi chông gai đứng ở cùng độ cao với anh, phát hiện anh cũng đi xuống đồng hành cùng em.
Đó là một màn trình diễn pháo hoa hoành tráng và bầu trời đêm quang đãng có trăng soi.
Là khi em mở mắt ra, không còn là màn giường trống trải mà là bóng hình anh khi ngủ.
Là nỗ lực của chúng ta để nối hai đường thẳng song song không nên cắt nhau qua hệ mặt trời ở khoảng cách 0,00000158 năm ánh sáng.
Là chúng ta.
Là Dư Hiểu và Chung Bái.
Cho dù những chuyện chúng ta từng trải qua có chân thật hay không, nhưng giờ phút này, cuối cùng trái tim chúng ta cũng đập cùng một nhịp.
Những chuyện kia đến cùng có phải là mộng hay không đã sớm không còn quan trọng.
Nếu như Nguyệt lão đã không cẩn thận thắt nhầm tơ hồng, vậy em sẽ thắt cho nó một mối chết; nếu như là trò đùa nho nhỏ của Aphrodite*, vậy em cũng sẽ không do dự uống chén nước thanh tuyền.
*Aphrodite: Trong thần thoại Hy Lạp, Aphrodite là một cột trụ của mười hai vị thần trên đỉnh Olympus, Aphrodite có hình thể và ngoại hình hoàn hảo nhất thời Hy Lạp cổ đại, tượng trưng cho tình yêu và vẻ đẹp của người phụ nữ, đồng thời được coi là biểu tượng cao nhất của vẻ đẹp hình thể phụ nữ.
Cảm tạ đã để cho em và anh gặp nhau trong mộng.
Chúng ta sẽ đi tiếp những giấc mộng đẹp đẽ này.
---Tối nay không mộng.