Trên chiếc giường hoa lệ lộng lẫy, hai cơ thể liều chết quấn quýt xá© ŧᏂịŧ. Bờ vai và cánh tay nam nhân như sắt nóng đỏ, ôm chặt nữ tử trong lòng, gặm cắn đôi môi nàng.
"Ưʍ..." Đôi môi dời xuống dưới, cắn lên cổ nàng. Cổ liễu mảnh khảnh của nàng tựa như cái cổ con chim trĩ đã mất sạch lông, dùng thêm chút sức là có thể bẻ gãy.
Vệ Yến muốn nhìn rõ hơn chút nhưng vừa kề vào, khi hắn thấy rõ khuôn mặt nam nhân kia thì bị dọa sợ ngẩn ra. Nam nhân đĩnh đạc cường tráng, tàn bạo hung ác đó lại là tiên Đế mất đã lâu, là phụ thân của hắn.
"Phụ Hoàng..." Hắn ngẩng đầu nhìn nam nhân kia, thầm kêu một tiếng nhưng dường như nam nhân không nghe thấy mà vẫn cứ chôn mặt trong đôi gò bồng đào của nữ nhân, dùng lưỡi miêu tả bầu ngực nữ tử. Vệt nước khiến cặρ √υ' nho nhỏ cứng rắn ngẩng cao đầu, óng ánh dụ hoặc.
Hắn chưa bao giờ thấy phụ thân trầm luân trong bể dục, làm chuyện tầm hoan vui sướиɠ trong vô thức như thế.
Nam nhân dùng răng cởi váy nữ tử, tìm được chỗ tư mật, mυ'ŧ chậc chậc khiến mật da^ʍ chảy tràn trề. Đầu ngón tay thô to của ông ta xoa lên cánh hoa nho nhỏ kia, mãi tới khi nó trở thành màu đỏ tím mới cong ngón tay lên, mò vào hoa huyệt khiến nữ tử thở gấp và rêи ɾỉ không ngừng.
Vệ Yến muốn nhìn rõ dáng vẻ nữ tử này nhưng cơ thể hắn như bị đóng đinh trên đất, toàn thân không thể động đậy. Còn trên mặt nữ tử kia như được bao phủ bởi tầng sương mù dày đặc, hoàn toàn không thể phân biệt là ai.
Vòng eo nữ tử mảnh khảnh mềm mại, cong lên thành cây cầu, sóng lớn tuôn trào dưới cầu va vào nàng lung lay như sắp đổ. Nam tử móc gân thịt đã cứng rắn của mình ra, thứ thô to đó tản ra mùi nam tính khiến đầu óc bị sặc tới choáng váng.
Tinh hoàn nơi trụ cột to lớn, còn lớn hơn quả trứng ngỗng một chút. Nam tử nhắm ngay vào âm động giấu kín kia, chen vào, thoải mái tới thở dài thành tiếng.
"Ah..."
Nữ tử cũng nhận được sự an ủi, ôm cổ nam nhân, đôi mông trắng khẽ lắc và đong đưa theo. Hai người họ thở gấp rêи ɾỉ quấn chặt cùng một chỗ, cổ họng Vệ Yến nghẹn cứng, vật dưới thân đang ngủ say cũng dần dần thức giấc.
Hai ngực cọ vào nhau, đôi chân quấn chặt, âm dương giao hòa... Vốn là chuyện vui sướиɠ của hai bên, hai người chìm vào hoan ái trên giường cũng cuốn theo cả Vệ Yến đang trợn mắt há mồm dưới mặt đất. Hắn đã quên một người trong đó là phụ Hoàng bá đạo, vô thức cũng móc dươиɠ ѵậŧ trong quần ra, nhiệt liệt khuấy động.
Nam nhân đâm vào một lúc không thấy mệt mỏi. Ông ta hừ hừ, lật người nàng kia lại để nàng quỳ trên giường như thế chó. còn mình thì thẳng eo lên. Ông vịn vào cặp mông nữ tử, đột ngột đâm thẳng vào. Sức lực mạnh mẽ xông tới còn chưa đủ, ông lại kéo mái tóc dài của nàng khiến nàng ngẩng đầu lên như đang dạy dỗ thú cưng vậy.
"Bốp." Một tay ông ta chống đỡ thân người, phần hông rút ra đâm vào, tay kia thì vỗ lên đôi mông nàng để lại dấu đỏ bắt mắt.
Nữ tử như bị đau đớn hoặc có lẽ là cực khoái, tiếng rên cao vυ't, du dương lọt vào tai hắn. Vệ Yến cũng vô cùng muốn ngâm nga nhưng vẫn không phát ra được tiếng động gì, tất cả đều bị chặn ở ngực.
Phụ hoàng tàn nhẫn nghiêm túc với hắn, yêu cầu nghiêm khắc, nói năng thận trọng. Hắn nhớ trước kia hoàng phu tử cho hắn học thuộc lòng văn thư, vừa hay phụ hoàng hạ triều nên muốn đích thân nghe hắn đọc thuộc lòng. Trong lòng hắn căng thẳng, đương nhiên đọc lắp ba lắp bắp, cuối cùng phụ hoàng cho hắn một cái tát thật mạnh ngay trước mặt phu tử.
Lúc đó hắn còn nhỏ, dấu bàn tay hiện rõ trên mặt không khác vết đỏ trên mông nữ tử này mấy.
Rõ ràng là cảnh trong mơ nhưng hơi thở da^ʍ mỹ lại chân thực như thế. Vệ Yến nắm lấy đồ vật của mình, trong lòng thầm nhớ lại chuyện giữa mình và phụ hoàng, càng nghĩ càng ấm ức muốn khóc, cây trụ dưới háng lại càng lúc càng cứng rắn như sắp bắn ra.
Hai con người đang quấn quýt giao hoan cũng hoàn toàn đắm chìm trong đó, nhất là nam nhân rút ra đâm vào mãnh liệt kia. Ông ta lại đổi thế, nữ tử đang yên lành thì hai chân bị kéo gác lên vai. Ông dùng sức xoa nắn, chơi đùa hai bầu ngực của nàng, phía dưới thì vẫn đâm sâu vào như cũ.
Trên mặt nàng treo nước mắt, Vệ Yến cũng thế, có điều một người là sung sướиɠ trên mây, một người là buồn lòng ai oán.
Nam nhân nhịp càng ngày càng nhanh. Ông ta nằm ngang trên giường để nữ tử dùng tư thế ngồi để giao hợp. Vệ Yến cũng từng hưởng thụ như vậy rất nhiều lần với Lưu phu nhân, Liễu Đường, Cầm Phi và nhiều nữ tử khác. Tư thế này đi vào càng sâu, tựa như toàn bộ thế giới của mình được nữ tử bao bọc và nuốt chửng, chồng lên nhau thành một thể hoàn chỉnh. Có nghĩa là, rất nhanh, khói lửa sẽ được nghênh đón vào trong mây.
Lúc này, ánh sáng ngoài cửa sổ càng lúc càng lan rộng ra, càng ngày càng sáng. Lúc Vệ Yến cảm nhận được thì cơ thể mềm nhũn, gậy thịt bắn ra bốn phía. Nhưng vào lúc này hắn mới nhìn rõ khuôn mặt nữ tử đang tằng tịu với phụ hoàng hắn.
Run rẩy dữ dội, nàng đắm chìm trong sung sướиɠ, sau đó là gào thét. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c của phụ hoàng cũng bắn trên bầu ngực phập phồng của nàng, rơi vào trên đôi môi sưng đỏ đau đớn của nàng.
Khuôn mặt băng khiết xinh đẹp đắm chìm trong du͙© vọиɠ, đôi mắt trống rỗng hư không. Mãi tới khi đôi mắt nhìn xuyên thấy đáy lòng đó mở ra mới khiến Vệ Yến chấn động tới mất hồn, hoảng sợ thật lâu. Nữ tử này là người mù đáng thương mới khơi dậy hứng thú của hắn cách đây không lâu.
Thị hầu tên Xảo Nhi.
"A a a!" Rốt cuộc có thể kêu thành tiếng, tỉnh lại từ giấc mơ dâʍ ɖu͙© hoang đường đáng giận này. Hắn biết là hư vô, hẳn nên tỉnh lại từ lâu rồi mới đúng.
Hắn mở to miệng hít vào một hơi, cảm thấy trong quần khó chịu bèn xốc đệm tơ tằm lên, đũng quần đã ướt một mảng, mùi vị nam tính tanh tưởi thoảng ra. Ba bước làm hai cởϊ qυầи bẩn ra, xông tới trước gương đồng sau bình phong.
Trên mặt còn nước mắt chưa khô, khuôn mặt có ngũ quan giống phụ hoàng như đúc. Hắn gần như sắp cắn nát răng, run rẩy lấy dao cạo râu bên cạnh cạo sạch râu của mình đi.
Chờ khuôn mặt xuất hiện lại trong gương không giống nam nhân đáng hận kia nữa, hắn mới coi như bình tĩnh lại. Ngoài cửa có tiếng bước chân vội vàng, có người gõ cửa lo lắng hỏi han:
"Điện hạ! Xảy ra chuyện gì? Có cần..."
"Không cần!" Hắn trầm giọng trả lời: "Giấc mơ hoang đường mà thôi, đừng lo, không cần hộ giá." Nghe thấy giọng hắn cũng coi như không có gì đáng ngại, tùy tùng canh ngoài cửa lại lui xuống.
Chim chóc hót vang hồi lâu, gió sớm mai gõ vào khung cửa sổ, vạn vật đã tỉnh giấc. Thật là một buổi sáng tươi đẹp.