Nghe được lời này, tiểu quái vật kia lại lần nữa nhe răng trợn mắt với hắn, Yến Đồng Quy có cảm giác rằng nó kỳ thật có thể nghe hiểu.
“Tiền bối, nó sẽ không hiểu chúng ta nói gì chứ?” Hắn có chút kinh dị nói, đánh giá trên dưới sinh vật lớn lên giống cải trắng màu đen này, rốt cuộc vẫn là nhìn không ra nó là thứ gì.
Cơ Thấu nhìn chăm chú tiểu quái vật đang thở phì phì mà nhe răng trợn mắt với Yến Đồng Quy, gật đầu nói: “Có khả năng.”
Tiểu quái vật kêu hô hô với bọn họ, giãy giụa kịch liệt, phát hiện bọn họ thật sự muốn gϊếŧ nó, miệng mở ra, hàm răng cứng rắn kia cắn Cơ Thấu.
“Tiền bối cẩn thận!” Yến Đồng Quy kêu lên.
Tuy rằng tốc độ của Cơ Thấu nhanh, lại bị vài xúc tua của tiểu quái vật đột nhiên phân ra cuốn lấy cổ tay, động tác chậm một bước, đã bị nó cắn một miếng lên tay.
Yến Đồng Quy gấp đến độ không được: “Tiền bối, ngài sao rồi?”
Cơ Thấu không nói chuyện, chỉ là cúi đầu nhìn tiểu quái vật đang cắn nàng.
Đột nhiên, nó phi một tiếng hả miệng ra, lớn tiếng rêи ɾỉ, trong đôi mắt màu đỏ sậm kia chảy ra hai hàng nước mắt, khóc bù lu bù loa.
Yến Đồng Quy thò lại gần, nhìn kỹ xem, phát hiện răng của tiểu quái vật bị gãy rồi, trong miệng thiếu mấy cái răng nanh.
Hắn lại nhìn cổ tay Cơ Thấu, cổ tay trắng nõn không tì vết, không có chút vết thương nào.
“Ách…. Xem ra hàm răng của nó chỉ để cho đẹp chứ không dùng được.” Yến Đồng Quy nói như thế, đương nhiên cũng có khả năng là thân thể Cơ Thấu quá cường hãn, dẫn tới cục bột này làm gãy răng của mình.
Cơ Thấu rũ mắt nhìn tiểu quái vật rêи ɾỉ khóc lớn, đột nhiên cảm thấy nó cũng không phải xấu như vậy, có loại cảm giác xấu xí đáng yêu.
“Được rồi, giữ lại đi.” Nàng nhân từ nói.
Yến Đồng Quy có chút lo lắng: “Nhưng chúng ta không biết nó là thứ gì, giữ nó lại có thể gây bất lợi với chúng ta hay không?”
Nghe nói bởi vì hoàn cảnh cổ quái ở Kim Sa Bích Hải, có rất nhiều sinh vật quỷ dị sinh sống, ngay cả tu sĩ cũng không nhất định có thể biết được lai lịch của toàn bộ chúng nó, không nghĩ tới bọn họ đi vào ngày đầu tiên, đã gặp được một con không rõ lai lịch.
Hắn hoài nghi có thể do chính mình đưa tới.
Mệnh hao tài tốn của ngoài việc hào tài ra, còn có một tai hại lớn nhất, chính là vận khí không tốt, có thể dẫn tới đồ vật quỷ dị nào đó.
Cơ Thấu từ túi trữ vật móc ra một cái l*иg sắt nhỏ màu bạc khắc hoa, to bằng nắm tay trẻ con.
L*иg sắt nhỏ này là khi nàng mua đồ ở Trân Bảo các, đối phương tặng cho, theo nguyên tắc đồ miễn phí không lý nào không lấy, Cơ Thấu cũng mặc kệ có dùng được hay không, nhét hết vào túi trữ vật.
Hiện tại xem ra là dùng được rồi.
L*иg sắt nhỏ này là một món Linh Khí, ở trong tay của nàng nhanh chóng phóng to lên.
Nhìn nàng nhét tiểu quái vật vào trong l*иg sắt, Yến Đồng Quy lại lần nữa dấy lên một loại cảm giác quỷ dị, cảm thấy nàng giống như đang nuôi thú cưng, chỉ là thú cưng này thoạt nhìn xấu quá xấu.
“Hình như tu sĩ dùng l*иg sắt này để nhốt thú cưng là yêu thú.” Hắn lẩm bẩm nói.
L*иg sắt tùy tâm ý của chủ nhân mà biến lớn biến nhỏ, tiện mang theo.
Cơ Thấu ngắm nhìn tiểu quái vật đang ghé vào lòng sắt đau lòng khóc lớn: “Tạm thời nuôi đi, nó là sinh linh ở Kim Sa Bích Hải, có thể có tác dụng đó.”
“Lỡ như vô dụng thì sao?” Yến Đồng Quy hỏi một câu.
“Sẽ không!” Cơ Thấu rất chắc chắn: “Thế gian này không có thứ gì vô dụng, chủ yếu là dùng như thế nào thôi. Cho dù bản thân nó là phế vật cũng không quan trọng, khi có nguy hiểm còn có thể quăng nó ra ngoài làm mồi, tranh thủ cơ hội chạy trốn.”
Yến Đồng Quy không còn lời gì để nói.
Tiểu quái vật trong l*иg sắt đang vô cùng đau lòng vì cái răng gãy của mình, nghe vậy lập tức ngẩng đầu, lớn tiếng kêu “hô hô” với Cơ Thấu.
**
Thành Kim Sa, Trân Bảo các.
“Nơi cực tây có vài gia tộc và tông môn đều bí mật phái đệ tử tiến vào Kim Sa Bích Hải?” Thần sắc quản sự Mạn hơi ngưng trọng: “Có biết là chuyện gì không?”
Tu sĩ phụ trách thu thập tin tức lắc đầu: “Thái độ của bọn họ giữ kín như bưng, trước mắt người của chúng ta tìm hiểu không ra.”
Thần sắc quản sự Mạn trở nên ngưng trọng.
Kim Sa Bích Hải ở phía cực tây là nơi nguy hiểm khiến người sợ hãi, những gia tộc hoặc tông môn đó cũng sẽ không vì chút Bảo La Sa mà dại dột đưa đệ tử nhà mình tới đây để gặp nguy hiểm, vậy là còn có phát sinh gì đó ở Kim Sa Bích Hải mà bọn họ không biết.
Hoặc là có thể có lợi.
Nàng nhớ đến hai người Yến Đồng Quy tiến vào Kim Sa Bích Hải, lo lắng Kim Sa Bích Hải có cái gì ngoài ý muốn liên lụy đến hai người kia.
Những người khác thì không nói, lấy vận khí hao tiền kia của Yến Đồng Quy, không chỉ có hao tiền, hơn nữa so với người bình thường thì xui xẻo hơn một ít, hắn không đi gây chuyện, cũng sẽ có chuyện chủ động đi chọc hắn, chơi hắn.
Trên người hắn phát sinh quá nhiều chuyện ngoài ý muốn, khó lòng phòng bị, đây mới là chuyện buồn lòng nhất.
**
Trong chỗ sâu Kim Sa Bích Hải.
Dưới ánh hoàng hôn đỏ như máu, một kiếm tu mặc áo trắng đi ra từ trong biển máu, trong tay là một thanh kiếm lạnh lẽo màu lam, mũi kiếm nhỏ máu.
Một đám tu sĩ đứng ở trước mặt hắn nhìn hắn đầy hoảng sợ.
Rõ ràng giống như một kiếm tiên trên đỉnh núi phủ đầy tuyết trắng xóa, lạnh lẽo và cô độc, giờ khắc này, khi hắn dẫm lên bãi cát đầy máu mà đến, giống như một Tu La bước ra từ địa ngục, khiến người sợ hãi không thôi.
“Vị công tử này, ta chỉ là đi ngang qua, đều không phải đoạt bảo vật với ngươi, mong rằng công tử chớ trách móc.” Một lão giả trầm giọng nói.
Những người khác thật cẩn thận mà đánh giá hắn, ngay cả hô hấp cũng theo bản năng mà ngừng lại.
Kiếm ý trên người kiếm tu áo trắng này quá mạnh, kiếm ý kia như lưỡi đao, như băng tuyết, như sự lạnh lẽo ở biển sâu, lạnh như băng, giống như chỉ tới gần một chút liền sẽ bị kiếm ý làm bỏng rát.
Kiếm tu áo trắng không nói.
Ánh mắt hắn xẹt qua đám khách không mời mà đến này, nhìn về phía chỗ cát đầy máu nơi cuối hoàng hôn.