Nửa tiếng sau.
Tiêu Lăng Dạ từ chối cuộc họp trở về Cẩm Cung, rõ ràng đang là mùa hè, nhưng khi anh đi vào phòng khách, khắp người anh toát ra sát khí, sau khi nhìn thấy mười hai cái thùng các tông, sắc mặt lạnh như băng của anh như được phủ thêm một tầng sương lạnh.
Đôi mắt anh liếc nhìn thông tin rõ ràng ghi trên từng chiếc thùng, mày anh đột nhiên nhíu lại.
"Anh à, anh nói xem Tiểu Oản Oản từ chối anh, có phải là bởi vì cô ấy đã có người mình thích rồi hay không?" Tiêu Diễn đưa ra một giả thuyết.
Anh ta vừa dứt lời, Tiêu Lăng Dạ đã liếc sang, ánh mắt của anh giống như một mũi tên sắc bén được bao bọc ở trong băng, bắn ra khiến trái tim Tiêu Diễn ớn lạnh.
Anh ta vội vàng xua tay: "Ờ.. Em chỉ nói bậy nói bạ thôi, anh à, anh đẹp trai ngời ngời thế này mà Tiểu Oản Oản còn cự tuyệt, như thế nào có thể coi trọng những người bình thường kia được chứ!"
Một câu, chẳng những không an ủi được Tiêu Lăng Dạ, ngược lại càng khiến khuôn mặt anh trở nên âm trầm hơn.
Anh nhớ rõ..
Lần trước Lâm Oản Oản đã từng nói rằng sau khi hợp đồng với công ty kết thúc, cô sẽ tìm một người bình thường để kết hôn!
Đôi mắt của Tiêu Lăng Dạ đột nhiên tối sầm lại.
Anh mím chặt môi, quay người nhanh chóng rời đi mà không nói lời nào.
Tiêu Diễn vội vàng đi theo: "Này.. anh, anh đi đâu vậy?"
"Đoàn làm phim!"
* * *
Sau khi trở về Cẩm Cung Lâm Oản Oản vội vã trở lại đoàn làm phim.
Đang trong quá trình quay phim, sau khi tới Lâm Oản Oản trực tiếp đi thẳng vào phòng thay quần áo để thay đồ, sau đó đi vào phòng hóa trang để trang điểm.
Trong phòng hóa trang, bốn chỗ ngồi thì đã có ba diễn viên ngồi, hai chuyên gia trang điểm đang trang điểm cho diễn viên, một diễn viên khác đang đợi sau khi đã thay quần áo xong.
Thấy vậy, Lâm Oản Oản bước tới, chuẩn bị ngồi vào chiếc ghế còn lại.
"Dừng lại!"
Cửa phòng hóa trang mở ra, Phan Tĩnh Vân cùng trợ lý bước vào, cô ta vẫn mặc chiếc váy đen ôm sát hông như trước, mang đôi giày cao gót bảy phân đi tới, không đợi Lâm Oản Oản ngồi xuống, cô ta đã đặt mông ngồi vào chỗ trống còn sót lại.
Sau khi ngồi xuống, cô ta khoanh chân lại, nhìn thấy Lâm Oản Oản vẫn còn đứng ở đó, cô ta cau mày nói: "Hôm nay tôi sẽ dạy cho cô một số quy tắc, tôi đã vào nghề này được năm năm rồi, tôi là tiền bối của cô, tiền bối còn chưa có trang điểm, nên cô phải đợi tôi, hiểu không?"
Trong số các diễn viên ở trong phòng, vị trí của Phan Tĩnh Vân trong giới là lớn nhất, không ai dám đối nghịch với cô ta như Hoàng Linh, nghe thấy vậy, mấy người ở đó đều mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không ai dám nói gì.
Hai chuyên viên trang điểm cũng đồng dạng không dám nói gì.
Lâm Oản Oản trầm mặc đứng ở chỗ đó.
"Còn đứng ngây ngốc ở đó làm gì!" Phan Tĩnh Vân trừng mắt nhìn cô: "Cản tầm nhìn của tôi rồi, còn không mau cút ra ngoài!"
Trong đoàn làm phim, loại âm mưu này cô gặp qua không ít, tuy rằng cô không biết cô đã đắc tội với Phan Tĩnh Vân lúc nào, nhưng nếu người ta đều đã khi dễ lên đến trên đầu của cô, cô đương nhiên sẽ không thể nào túng!
Lâm Oản Oản cô là một người ăn mềm không ăn cứng.
Nghe vậy, cô nhàn nhạt liếc nhìn cô ta một cái: "Cút? Sẽ không! Nếu không thì tiền bối dạy tôi nên cút ra ngoài như thế nào đi?"
Phan Tĩnh Vân vô cùng tức giận, cô ta vỗ bàn đứng dậy, chửi ầm lên.
"Lâm Oản Oản! Cô tưởng cô là cái thá gì chứ, dám nói chuyện với tôi như vậy, cô ỷ vào mình xinh đẹp thì có thể ở trong cái vòng đi ngang sao? Để tôi nói cho cô biết, thứ không thiếu nhất ở trong cái vòng tròn này chính là mỹ nữ, hôm nay có cô, ngày mai sẽ có người khác!"
Lâm Oản Oản đang mặc diễn phục, gương mặt tươi cười nói: "Cảm ơn tiền bối đã khen tôi đẹp! Còn nữa.. đi ngang chính là con cua, tôi không thích chúng, cảm ơn!"
"..."
Phan Tĩnh Vân thấy Lâm Oản Oản càng bình tĩnh bao nhiêu, thì cô ta càng tức giận bấy nhiêu!
Tiểu tiện nhân này, cướp mất vai diễn của cô ta, còn dám kêu gào ở trước mặt cô ta như thế này, theo cách nhìn của Phan Tĩnh Vân, loại hành vi này chẳng khác nào kɧıêυ ҡɧí©ɧ!
Cô ta "xoát" một cái đứng lên, trừng mắt nói: "Tiểu tiện nhân, cô dám chống đối tôi sao?"
Lâm Oản Oản xua tay, chớp mắt vô tội nói.
"Tiền bối, câu nói nào của tôi chống đối cô sao?" Lâm Oản Oản cười nói: "Tiền bối, cô đừng tức giận như vậy, đặc biệt là phụ nữ chúng ta, phụ nữ tức giận là nhanh già nhất, tôi cảm thấy khóe mắt của cô đã có vết chân chim, khẳng định bình thường cô rất hay tức giận, không có việc gì, không có việc gì, tôi cảm thấy vết chân chim trên khóe mắt của cô vẫn có thể khắc phục được, để một ngày khác tôi sẽ giới thiệu cho cô một loại kem chống nhăn mắt đặc biệt hiệu quả, nhất định sẽ khiến cô lấy lại vẻ thanh xuân của mình"
Nếp nhăn nơi khóe mắt!
Lấy lại vẻ thanh xuân!
Này rõ ràng nghĩa là đang nói cô ta già, không có người phụ nữ nào có thể chịu đựng được sự sỉ nhục như vậy.
Ngay lúc Phan Tĩnh Vân sắp phát tác, cô ta lại nghe thấy Lâm Oản Oản tiếp tục nói: "Tiền bối, tôi đã quan sát rồi, vết chân chim nơi khóe mắt của cô không phải là tệ nhất, làn da của cô cũng rất là tệ, nhìn lỗ chân lông trên mặt của cô đi, còn có mụn đầu đen trên mũi của cô nữa, chậc chậc, cứ tiếp tục như vậy thì mặt của cô sẽ bị hủy hoại mất!"
Lâm Oản Oản thở dài: "Năm nay cô mới ngoài ba mươi, sao da dẻ cứ như bốn mươi tuổi vậy.."
Phan Tĩnh Vân thiếu chút nữa nôn ra máu!
"Tiểu tiện nhân! Cô nói ai hơn ba mươi tuổi.." Tôi mới hai mươi chín!
"..."
Lâm Oản Oản khoa trương trợn to hai mắt: "Chẳng lẽ cô bốn mươi tuổi sao? Thực xin lỗi, thực xin lỗi, cô bảo dưỡng thật sự quá tốt, tôi thật sự không có nhìn ra."
"Khúc khích!"
Các diễn viên trong phòng thay đồ không nhịn được cười ra tiếng.
Phan Tĩnh Vân tức đến mức cả người run lên.
"Lâm Oản Oản, tiểu tiện nhân cô, tôi xé xác cô!"
Phan Tĩnh Vân tức giận lao về phía Lâm Oản Oản, cô ta giơ tay lên, định dùng móng tay sắc nhọn của cô ta cào vào mặt Lâm Oản Oản.
Lâm Oản Oản đã chuẩn bị từ lâu, khi Phan Tĩnh Vân lao tới, thân mình cô chợt lóe lên tránh được đòn tấn công của cô ta, đồng thời duỗi chân của cô ra.
"..."
Bị vướng chân té, Phan Tĩnh Vân hét lên, "phịch" một tiếng ngã tư thế chó gặm bùn, cô ta quỳ trên mặt đất, cả hai đầu gối đập mạnh vào gạch lát nền, phát ra âm thanh nghèn nghẹn, Phan Tĩnh Vân đau đến nổi nước mắt ngay lập tức tràn ra.
"Chị Tĩnh Vân!"
Người trợ lý bị sốc, vội vàng đỡ cô ta dậy.
Đầu gối của Pan Jingyun bị rách da, nhanh chóng trở nên đỏ và sưng lên, máu đỏ tươi chảy ra.
"Lâm Oản Oản! Cô cố ý, nhất định là cô cố ý!" Phan Tĩnh Vân hét lên.
"Tôi làm cái gì?"
"Cô cố ý gạt chân tôi!"
"Tiền bối, cô cũng đừng đổ oan cho tôi, rõ ràng là do giày của cô quá cao, sơ ý trượt chân té ngã, cô làm sao có thể trách tôi chứ.." Khuôn mặt Lâm Oản Oản lộ vẻ ủy khuất: "Cho dù cô không thích tôi, cũng không thể oan uổng tôi như thế này chứ'.
Tất cả mọi người cúi đầu không dám nhìn bọn họ, tự nhiên không ai nhìn ra chính là do cô duỗi chân làm Phan Tĩnh Vân vấp phải.
" Là cô cố ý ngáng chân của Tĩnh Vân nhà chúng tôi, chính mắt tôi nhìn thấy! "Trợ lý của Phan Tĩnh Vân nhảy ra nói
Lâm Oản Oản xua tay:" Cô là trợ lý của tiền bối, đương nhiên là nói chuyện thay cho tiền bối rồi. "
Người trợ lý tỏ ra khó chịu.
Phổi của Phan Tĩnh Vân đều sắp nổ tung, hai chân cô ta đau rát, cô ta đỡ cánh tay của trợ lý, không chút suy nghĩ liền tát vào mặt của Lâm Oản Oản.
" Tiểu tiện nhân, dám tính kế tôi, tôi phải đánh nát mặt của cô! "
Lâm Oản Oản nắm lấy cổ tay của Phan Tĩnh Vân.
Cô lạnh lùng nói:" Tiền bối! Đánh người không đánh mặt! Tôi khuyên cô nên suy nghĩ kỹ trước khi làm bất cứ điều gì! Hôm nay tôi còn có cảnh diễn ở đoàn phim, nếu cô tát vào mặt của tôi, làm chậm tiến độ quay, đạo diễn mà truy cứu xuống dưới, vậy trách nhiệm này.. Cô có thể gánh vác nổi không!"