Sau Khi Xung Hỉ Cho Ca Của Đại Lão

Chương 65

Trong lúc chờ đợi hồi âm từ Bùi Dã, Trì Kính Dao vừa khám bệnh từ thiện cho người trong thôn, vừa đi xung quanh tìm kiếm và phân loại thảo dược, thời gian còn lại cậu sẽ luyện chế một ít thuốc. Số thuốc cậu tích lũy nhiều năm trước đã cho doanh trại Kỳ Châu hơn phân nửa, bây giờ nhân cơ hội nay sẽ tích thêm một chút.

Qua khoảng thời gian tích trữ này, Trì Kính Dao đã tích được 9875 điểm hành nghề y.

Mà tích phân trong hệ thống của cậu, cộng 9875 điểm tích lũy chức nghiệp, và 17095 tích phân cậu tích góp từng chút một trước đó, bây giờ cậu đã có 26970 tích phân rồi. Nhưng trước giờ Trì Kính Dao luôn tiết kiệm, mấy năm nay vẫn tuân theo nguyên tắc thu nhiều mà chi ít, không phải trường hợp bất đắc dĩ thì rất ít khi dùng tới tích phân.

Cho tới đầu xuân năm sau, cuối cùng Trì Kính Dao cũng nhận được lá thư đầu tiên Bùi Dã gửi tới.

Thư không quá dài, vẫn là phong cách "kiệm chữ như vàng" của Bùi Dã, chỉ ngắn gọn một trang giấy, nói bọn hắn đánh thắng trận, mọi chuyện đều tốt, còn nói thuốc của Trì Kính Dao cứu được mạng của không ít người.

Trì Kính Dao dựa vào ngày mà tính, biết trận chiến mà Bùi Dã nói qua loa kia hẳn là rất thảm khốc, bởi vì hai ngày đó, mỗi ngày cậu sẽ nhận được rất nhiều điểm tích lũy.

Không lâu sau, Trì Kính Dao cũng nhận được thư nhà của Bùi Nguyên.

Trong thư Bùi Nguyên nói mọi người đều khỏe mạnh, bảo cậu ở bên ngoài phải bảo trọng, cuối thư Bùi Nguyên còn nói với cậu là Đinh Tiểu Uyển đã có thai rồi.

"Ta nghe bọn họ nói chiến sự ở biên thành thật sự căng thẳng." Người ở trạm dịch nói với Trì Kính Dao: "Đầu xuân năm nay, triều đình lại phái thêm 10 vạn quân tới."

Trong thư Bùi Dã không đề cập cụ thể tới chuyện ở biên thành, bởi vậy Trì Kính Dao dựa vào phán đoán để biết tình hình ở biên thành.

Cậu nghe vậy hỏi người kia: "Vậy ngươi biết bây giờ doanh trại Kỳ Châu thế nào không?"

"Mỗi tháng kinh thành sẽ phái quân về báo cáo với các châu phủ, ta nghe một đồng sự tới từ quận thành nói, trận chiến cuối năm đó doanh trại Kỳ Châu đã chiến đầu rất ác liệt, chết không ít người. Nhưng nghe nói bên cạnh chủ soái của doanh trại Kỳ Châu có một phó tướng tuổi không lớn lắm, dùng phi đao đâm vào cổ hỏng của một đại tướng bên phía Trần quốc...... Nghe nói phi đao đó cắm vào cổ họng của đối phương, trong quân đội Trần quốc không ai dám rút ra, cuối cùng qua vài ngày thì tên đại tướng đó cũng mất mạng." Người kia nói.

Trì Kính Dao nghe vậy trong lòng giật mình, thầm nghĩ trong doanh trại Kỳ Châu ngoài Bùi Dã còn có người biết sử dụng phi đao sao?

"Trì đại phu, ngươi nói phi đao kia nếu thật sự đâm vào cổ thì còn cứu được không?"

"Nếu đâm vào chỗ nguy hiểm, rút đao ra e là sẽ lập tức tắc thở." Trì Kính Dao nói: "Chắc hẳn một đao của vị phó tướng kia phi rất chuẩn."

Người kia gật đầu nói: "Từ xưa anh hùng xuất thiếu niên, người này giỏi thật đấy."

Mặc dù Trì Kính Dao không rõ người đó có phải Bùi Dã không, nhưng cậu đoán 8-9 phần là vậy.

Trong lòng cậu không khỏi thấy hơi "tự hào", rất muốn khoe khoang với người ta, nói vị anh hùng phi đao tài giỏi ở biên thành đó chính là nhị ca của cậu đấy. Nhưng lý trí của cậu vẫn còn, không dám tùy tiện khoe khoang nên chỉ có thể lén vui sướиɠ.

Đêm đó, trước khi Trì Kính Dao đi ngủ, nhịn không được lén đổi mấy viên kẹo đường cho Bùi Dã.

Ở biên thành, Bùi Dã mới vừa viết xong một lá thư nhà, rất nhanh đã phát hiện trong túi tiền của mình có thêm mấy viên kẹo đường.

Bình thường hắn biết rõ số lượng kẹo đường, chỉ cần thêm hoặc bớt một viên là hắn có thể đoán ra ngay.

Bùi Dã lấy ra một viên kẹo nhét vào miệng, trong lòng hơi nghi ngờ, thầm nghĩ trò ảo thuật này của vật nhỏ có bị trục trặc gì không?

Nghĩ vậy, hắn cầm túi tiền rồi khen Trì Kính Dao một câu.

Vừa dứt lời, trong túi tiền lại có thêm một viên kẹo đường.

Hắn lại khen.

Lại thêm một viên.

Hắn khen nữa.

Thêm một viên nữa.

Bùi Dã:......

Đêm đó, hai người cách nhau sông núi bạt ngàn chơi đùa tới hơn nửa đêm.

Kết quả là túi tiền của Bùi Dã nhét đầy kẹo đường, hắn hiếm khi hào phóng thưởng cho Dương Diệu và Bùi Thanh mỗi người một viên.

Bùi Thành sau khi tới biên thành liền bị điều chuyển tới dưới trướng của Bùi Dã, bây giờ như hậu cận của hắn.

Còn Dương Diệu lại đi theo cạnh Chương sư huynh, thành một quân y chính thức của doanh trại Kỳ Châu.

Mặc dù Dương Thành là một chủ soái, nhưng tự biết đứa con này của ông không có thiên phú, cũng không trông cậy hắn ra chiến trường, dứt khoát cho hắn ngoan ngoãn làm một quân y còn hữu dụng hơn so với việc ra chiến trường nhiều.

Bùi Dã không biết là đêm hôm hắn chơi đùa với Trì Kính Dao lại khiến Trì Kính Dao sợ hãi cực kỳ.

Trong túi gấm đợt trước Trì Kính Dao cho Bùi Dã có thiết lập một vài "ám hiệu" cho Bùi Dã dựa theo các tình huống khác nhau, để cậu có thể lợi dụng tính năng trao đổi từ xa của hệ thống cung cấp một vài trợ giúp cho Bùi Dã.

Một ám hiệu dùng khi Bùi Dã không có gì ăn, một cái khác dùng khi Bùi Dã bị trọng thương, còn có một cái nữa là khi Bùi Dã bị bắt giam. Mà ám hiệu cậu thiết lập cho Bùi Dã là dựa vào khoảng cách thời gian khác nhau, ví dụ dùng cách khen cậu hai lần ngắn một lần dài hoặc là hai lần dài một lần ngắn, hoặc là hai lần dài hai lần ngắn.

Như vậy thì Trì Kính Dao có thể dựa vào tần suất thông báo của hệ thống để đoán xem Bùi Dã có cần trợ giúp hay không.

Lúc trước Bùi Dã chỉ khen cậu vào mùng 1 và 15, hôm nay đột nhiên lại khen cậu vài lần, thực sự khiến Trì Kính Dao sợ hãi.

Cũng may tần suất này không trùng với ám hiệu nào, hơn nữa Trì Kính Doa nhanh chóng hiểu được là vì mình đột nhiên đổi mấy viên kẹo đường cho Bùi Dã nên mới dẫn tới hành vi "đáp lại" sau đó của Bùi Dã.

Cậu thầm nghĩ sau này sẽ không chơi như vậy nữa, nếu không sẽ dọa mình chết khϊếp mất.

Thời gian thấm thoát trôi qua......

Trì Kính Dao và Lương sư huynh ở lại biên cảnh phía nam gần một năm, cho tới đầu hạ năm sau mới khởi hành trở về.

Một chuyến đi này của bọn cậu thật ra thu hoạch không nhỏ, Trì Kính Dao thậm chí còn học được kỹ năng hạ động của "vu y" trong thôn ở biên cảnh phía nam.

Đợi khi bọn Trì Kính Dao về lại Kỳ Châu tiết trời đã vào thu.

Trì Kính Dao bây giờ đã trở thành thiếu niên xinh đẹp tuổi 15, vẻ non nớt trên mặt đã bớt dần, đầu cũng cao lên không ít. Chỉ là khung xương của cậu trời sinh nhỏ, mặc dù cơ thể cao hơn nhưng vẫn không thể rắn chắc oai hùng như Bùi Dã, ngược lại có cảm giác hơi thư sinh.

Từ biệt hơn hai năm, Dung nương vừa thấy cậu đã mừng phát khóc.

Đinh Tiểu Uyển cũng nhịn không được mà đỏ hốc mắt.

Chuyện khiến cho Trì Kính Dao vui vẻ chính là trong nhà bây giờ đã có thêm một người.

Hài tử của Đinh Tiểu Uyển và Bùi Nguyên đã được 6 tháng tuổi, là một nam hài, thấy người liền i i a a rất đáng yêu.

"Mắt lớn lên giống Đinh tỷ tỷ, ngũ quan tổng thể lại giống đại ca." Trì Kính Dao bế nhóc con, nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu.

Con khỉ Đại Lão cũng hiếu kỳ chơi đùa với nhóc con, tên nhóc thấy cả người đầy lông của nó mà tò mò không thôi, cứ muốn duỗi tay sờ nó. Đại Lão cũng rất phối hợp cho nhóc con sờ lông của mình, một người một khỉ chơi đùa cực kỳ hăng say.

Trì Kính Dao đưa hết thảo dược thu thập được lần này cho Đinh Tiểu Uyển, để nàng và Bùi Nguyên tiếp tục sửa soạn lại ghi chú thảo dược kia.

"Lúc sư phụ còn sống có nhắc tới mấy vị thuốc, ta và Lương sư huynh chỉ tìm được hai loại, cũng không biết có đúng không." Trì Kính Dao nói xong lại lấy ra một lọ bằng ngọc lưu ly khác, đưa cho Đinh Tiểu Uyển xem thảo dược bên trong.

Đinh Tiểu Uyển không thể xác định đây có phải là loại mà Trình đại phu đã từng nói khi còn sống hay không, nhưng nếu là bọn Trì Kính Dao vất vả tìm về thì tất nhiên sẽ có chút tác dụng.

"Bọn ta ở biên cảnh phía nam quen biết được không ít bằng hữu, nếu sau này chúng ta sử dụng được những dược liệu này thì có thể nhờ bọn họ hái giúp, đến lúc đó chúng ta có thể lấy các dược liệu ở phía nam không có và thuốc chúng ta luyện chế để đổi cho họ." Trì Kính Dao nói.

Đinh Tiểu Uyển nghe vậy gật đầu liên tục, nói: "Nếu sư phụ biết những việc đệ làm bây giờ, nhất định sẽ rất vui."

Trì Kính Dao nghe vậy cũng hơi cảm khái, nói: "Nhờ những lời sư phụ nói trước lúc lâm chung mà ta mới quyết định đi chuyến này. Nếu không phải nghe thấy và nhìn thấy nhiều thứ trong hai năm qua, ta thực sự không biết trên đời lại có nhiều chứng bệnh lạ tới vậy. Lúc ta ở biên cảnh phía nam thậm chí còn thấy đám người vu cổ thuật."

Nhưng những thứ tà đạo thế này, Trì Kính Dao chỉ biết thôi chứ không học theo.

Ngược lại cậu khá hứng thú với phương pháp chế độc giải độc, học hỏi được không ít.

"Nhị ca đệ mới gửi về nhà một phong thư." Bùi Nguyên nói với Trì Kính Dao: "Đệ có muốn xem không?"

"Đương nhiên muốn rồi." Trước khi Trì Kính Dao rời khỏi biên cảnh phía nam, sớm đã nhận được thư Bùi Dã nói hắn phải khởi hành, cho nên dọc đường đi cũng không nhận được tin tức gì từ Bùi Dã.

Bùi Nguyên đưa thư của Bùi Dã cho cậu xem, lúc này Trì Kính Dao mới phát hiện thư Bùi Dã viết về nhà còn ngắn hơn so với thư viết cho cậu. Cơ bản là nói hết thảy đều ổn, rồi hỏi thăm người nhà một câu, không có một lời dư thừa nào.

"Ta nghe nói bây giờ nhị ca đã là một trong những phó tướng đắc lực bên cạnh Dương tướng quân, lập được không ít chiến công." Trì Kính Dao nói.

"Trong thư nhị ca con cũng không nhắc tới chuyện này, nhưng hằng năm doanh trại Kỳ Châu đều phái người tới đây báo tin vui." Dung nương nghe vậy cười nói: "Bây giờ Bùi Thanh cũng đi theo nhị ca con đấy, thư nhà của nó thật ra cũng kể không ít chuyện về nhị ca con, trong thôn giờ đều biết nhị ca con đã lập được không ít chiến công."

Dung nương nói tới chuyện của Bùi Dã, trên mặt đầy vẻ hãnh diện, nhưng bà lại nhanh chóng thở dài nói: "Cũng không biết tới khi nào mới đánh xong."

"Mẫu thân, con đã nói rõ với nhị ca rồi, nếu năm nay huynh ấy không về đón năm mới thì con sẽ tới biên thành tìm huynh ấy." Trì Kính Dao nói.

Dung nương ngẩn ra, vội hỏi: "Biên thành nguy hiểm như vậy, con lại không biết đánh giặc như nhị ca con, sao lại mạo hiểm tới đó?"

"Mẫu thân quên con là đại phu rồi sao. Nếu con đi đầu quân, chẳng may nhị ca bị thương thì con có thể cứu huynh ấy." Trì Kính Dao dứt lời lại cảm thấy lời này xui xẻo, vội nói: "Phì phì phì, nói không chừng trước đông năm nay nhị ca có thể trở về rồi, đỡ cho con lại phải đi một chuyến."

Dung nương nghe vậy thoáng thấy được an ủi một chút, nhưng vẫn hơi lo lắng.

Bùi Nguyên thấy thế vội nói sang chuyện khác: "A Dao không ở nhà nên không biết, hai năm nay luôn có bà mối tới cửa cầu hôn nhị ca của đệ."

Trì Kính Dao ngẩn ra, cười nói: "Năm nay nhị ca 19 rồi nhỉ? Cũng đến tuổi thành thân rồi."

"Nhưng nhị ca đệ chưa về, chúng ta cũng không dám làm chủ thay đệ ấy." Bùi Nguyên nói: "Nhưng đợi đệ ấy đánh trận xong trở về, muốn tìm một mối hôn sự phù hợp cũng không khó."

Trì Kính Dao vội nói: "Đó là đương nhiên, vẻ ngoài nhị ca anh tuấn, bây giờ lại có chiến công nên được rất nhiều cô nương thích."

"Tiếc là đệ không phải cô nương, năm sau là đệ 16 rồi, cũng có thể làm mai. Nếu đệ là một cô nương, nhị ca đệ cũng coi như là nước phù sa không chảy ruộng ngoài." Bùi Nguyên trêu đùa.

- -------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Bùi Dã: Nước phù sa như ta chỉ chảy trong ruộng nhà mình thôi ~