Lơ đãng quay đầu lại, vừa lúc đối diện với cặp mắt nhu tình kia, đối phương hóa ra là muốn vỗ vỗ bả vai của anh, mềm mại không xương mà dừng ở trước cơ ngực của anh.
Tô Tuyết Vi lập tức thu hồi tay, ngượng ngùng mà lảng tránh tầm mắt của anh, hít vào một hơi, làm bộ dường như không có việc gì mà chỉ chỉ điện thoại của Tạ An Phong.
“Phái Nhi, bạn tốt của em muốn nói chuyện cùng em.” Tạ An Phong đem điện thoại đưa qua, Tô Tuyết Vi duỗi tay tới đón, không cẩn thận đυ.ng tới tay của Tạ An Phong, giống như điện giật mà thu hồi tay, kết quả Tạ An Phong cũng vừa mới buông tay, điện thoại tức khắc rơi xuống, lạch cạch một tiếng rớt vào bên kia khe hở chỗ ngồi của Tô Tuyết Vi.
Hai người cùng thời điểm xoay người qua nhặt, hai trán đυ.ng vào cùng nhau, sau đó hai người đều đồng thời ngẩng đầu.
Tạ An Phong nhìn về phía Tô Tuyết Vi, cái trán của cô đã đỏ một mảnh, cắn môi dưới không có kêu lên đau đớn, mắt đẹp ướt, đuôi mắt chậm rãi nhiễm một vùng ửng hồng, làm khuôn mặt của cô vốn là kiều diễm động lòng người, nháy mắt nhiều hơn một tia không thể miêu tả mị sắc phong tình.
“Để tôi tới nhặt đi.” Tạ An Phong giọng nói nghẹn lại, ở dưới ánh nhìn của anh, Tô Tuyết Vi thuận theo gật đầu, nhẹ nhàng xoa xoa cái trán, không nói gì.
Cô hướng di chuyển sang bên cạnh một tí, Tạ An Phong nằm sấp xuống, một bàn tay tìm phía dưới ghế dựa của cô.
Tô Tuyết Vi đã né tránh rất nhiều, nhưng mà không gian trong xe quá chật, hơn nữa vóc dáng của Tạ An Phong quá cao, hàng năm rèn luyện ở cục cảnh sát, luyện liền một thân cơ bắp, cái này làm cho động tác của anh ở trong xe có điểm vụng về gian nan. Lúc anh nằm sấp xuống, cả khuôn mặt dường như là dán bên cạnh sườn đùi của Tô Tuyết Vi, hô hấp cực nóng cứ một trận lại một trận phun lên làn da của cô, cảm xúc tê tê dại dại lan tràn ra toàn thân, Tô Tuyết Vi không tự chủ được nắm chặt ghế dựa, dùng sức đến khớp xương trắng bệch. Làn da của cô từ chỗ hô hấp Tạ An Phong tiếp xúc đến tất cả các bộ phận, một mảnh đào phấn nhanh chóng che kín toàn thân, cả đầu ngón chân lộ ra khỏi giày cao gót, đều biến thành màu hồng phấn giống như trân châu nhuộm màu sắc, có vẻ vô cùng đáng yêu.
Tạ An Phong nhìn ra được điều đó, lúc cái tay kia sờ được điện thoại, không chịu khống chế mà đem diện thoại vốn được nhặt lên lại đẩy ra xa hơn.
“Chồng ơi, làm sao vậy?”