Yêu Em Thành Bệnh

Chương 27

Ngay sau đó Triệu Thư đã biết Giản Ninh muốn xem kịch vui gì.

Khi hai người ra khỏi thang máy, Giản Ninh mở cửa, nhìn Triệu Thư, nở nụ cười ranh mãnh: “Cậu thật sự muốn vào chứ?”

Triệu Thư đẩy cửa ra, nói: "Vào chứ, chẳng lẽ cậu còn giấu đàn ông trong nhà à?”

Giản Ninh cười xùy một cách khó hiểu, sau đó đi thẳng vào.

Dung Thiếu Ngôn đang ngồi ở trên sofa thì nghe thấy tiếng mở cửa, tự nhiên đứng dậy đi tới, vô thức nhíu mày hỏi: "Sao muộn như vậy rồi mà em..."

Khi nhìn thấy Triệu Thư phía sau Giản Ninh, vẻ mặt của anh đột nhiên thay đổi.

Nhìn thấy Dung Thiếu Ngôn, Triệu Thư cũng sửng sốt trong nháy mắt, anh ta nhìn Giản Ninh và lập tức hiểu ra, sau đó không khỏi cười thành tiếng: "Thật sự có đàn ông này."

Sắc mặt của Dung Thiếu Ngôn cực kỳ khó chịu, đôi mắt lạnh lẽo âm trầm nhìn chằm chằm vào Triệu Thư, anh lạnh lùng nói: "Không biết sếp Triệu có biết cậu Triệu thích để ý đến phụ nữ đã có chồng hay không?"

Bởi vì sức khỏe của Dung Thiếu Ngôn không được tốt lắm, nên khuôn mặt của anh cũng gầy gò, mặt trắng bệch, môi đỏ mọng, đẹp một cách ốm yếu. Nhưng điều này cũng không che giấu được phong thái kiêu ngạo của anh, hơn nữa lúc anh lạnh mặt lại càng làm tăng thêm một chút u ám đáng sợ.

Giản Ninh thấy tình hình căng thẳng sắp đánh nhau thì lặng lẽ đi đến sofa ngồi xuống, lấy ra một túi hạt dưa dưới bàn cà phê và nhìn bọn họ.

Nếu là trước đây, có lẽ cô sẽ rất vui khi thấy Dung Thiếu Ngôn như vậy, vì cho rằng anh đang ghen. Nhưng bây giờ cô chỉ thấy buồn cười.

Nghe được lời nói của Dung Thiếu Ngôn, Triệu Thư tái mặt, mọi người đều biết rằng anh ta sợ bố mình. Và nhà họ Triệu không thể sánh với nhà họ Dung.

Anh ta liếc nhìn Giản Ninh đang ngồi xem cuộc vui, rồi đột nhiên bật cười thành tiếng: “Chẹp, từ khi cậu ấy chưa kết hôn tôi đã để ý cậu ấy rồi, tiếc là lúc đó Ninh Ninh bị mù.”

Giản Ninh đang xem náo nhiệt thì khựng lại, lườm anh ta một cái: “Cậu mới mù ý!”

Triệu Thư cũng không để ý, mà chỉ mỉm cười với cô, chẹp miệng và nói: "Đáng tiếc, vất vả lắm cậu mới khỏi mắt thì đã rơi vào nấm mồ của hôn nhân mất rồi.”

Ánh mắt của Dung Thiếu Ngôn âm trầm, sắc mặt càng ngày càng lạnh lùng: "Nếu biết cô ấy đã có chồng thì xin đừng quấy rầy nhiều như vậy nữa, chắc sếp Triệu cũng không muốn nhà mình có một kẻ thứ ba đâu nhỉ?”

Nhà họ Triệu là dòng dõi có học vấn, đến đời bố của Triệu Thư mới bắt đầu việc kinh doanh, ông bà nội của anh ta đều là giáo sư đại học.

Trong một gia đình như vậy mà lại có một đứa con chơi bời như Triệu Thư.

Giản Ninh chớp chớp mắt, nhìn thấy tình hình càng ngày càng nặng nề, cô ho nhẹ một tiếng, nhìn Triệu Thư nói: "Ờ... cậu về trước đi! Ngày mai cậu còn phải quay phim, hôm khác tôi lại tới phim trường."

Cô có thể nhìn ra Triệu Thư đang trút giận thay cho mình. Nhưng bây giờ cô cũng đã kết hôn rồi, thật sự không thể để người ta mang tiếng là kẻ thứ ba được.

Nghe thấy cô nói, cả người Dung Thiếu Ngôn như rơi vào hầm băng, vì sao cô không khuyên anh?

Lúc trước anh nghe cô nói rằng khi thấy hai người đánh nhau, đương nhiên là khuyên người mà mình thân thiết nhất, lúc đó anh chỉ thấy lời này thật giả tạo.

Nhưng bây giờ...

“Được, tôi nghe cậu đấy.” Triệu Thư cố tình nói một cách mập mờ, sau đó nhìn về phía Dung Thiếu Ngôn, nói: “Anh Thiếu Ngôn cũng không cần lấy bố tôi ra để uy hϊếp tôi, tôi chỉ mong rằng anh Thiếu Ngôn có thể nói được làm được.”

Vừa nói không can thiệp chuyện của nhau, lại vừa không cho người khác theo đuổi cô, vậy là thế nào? Chỉ có đàn ông hiểu đàn ông nhất.

Giản Ninh nhanh chóng nháy mắt ra hiệu với Triệu Thư và thúc giục: “Cậu mau về đi."

Cô vẫn chưa quên "chồng" của mình là một gã đàn ông ốm yếu, nếu thật sự chọc anh tức điên thì cô không bồi thường nổi.

Triệu Thư nháy mắt với cô, cố tình nói với vẻ mập mờ: "Tôi chờ cậu."

Nói xong, anh ta còn cố ý liếc Dung Thiếu Ngôn một cái.

"..."

Giản Ninh không nhịn được mà ôm mặt, cái tên này không sợ to chuyện à?

Cuối cùng Triệu Thư cũng rời đi, cô thầm thở phào, về sau nhất định không được dẫn tên kia về, nếu không thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện mất.

Cô nhìn Dung Thiếu Ngôn vẫn còn giữ vẻ mặt lạnh lùng, sau đó cong môi đứng dậy đi vào phòng ngủ.

Nhưng cô lại bị Dung Thiếu Ngôn tóm lấy và ném trở lại ghế sofa.

Sau đó, anh cũng lập tức cúi xuống, giữ chặt vai cô, nhìn cô chằm chằm bằng đôi mắt đỏ ngầu lạnh lùng, anh hung dữ hỏi: "Giản Ninh! Em nóng vội như vậy sao?"

Một Cố Sênh Ca lúc trước vẫn còn chưa đủ, bây giờ lại thêm một Triệu Thư. Lúc này anh mới biết nếu cô không bị ràng buộc thì còn có thể quá trớn đến nhường nào.

Sao cô có thể từ bỏ anh dễ dàng như vậy? Không phải cô muốn đoạt lấy trái tim của anh và khống chế Dung thị sao? Tại sao cô lại không tiếp tục?

Nghe câu hỏi như vậy, cô thật sự chỉ thấy tê tái và buồn cười. Cô ngẩng đầu nhìn Dung Thiếu Ngôn, đột nhiên nhếch môi cười, nghiêm túc hỏi: “Dung Thiếu Ngôn, rốt cuộc anh muốn làm gì?”