“Anh họ, anh họ, anh đang ở đâu?" Lâm Quế Phương đứng trước cửa, liên tục gõ mạnh vào cửa.
Chỉ một lát sau, cánh cửa từ từ mở ra.
Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, tay áo xắn đến khuỷu tay, làm lộ ra đường cong của cánh tay.
Tóc của anh vẫn còn ẩm ướt, mấy sợi tóc rũ giữa chân mày, phía đằng sau có ánh đèn chiếu tới, làm từ đầu đến chân anh toả ra khí chất dịu dàng và đẹp trai.
Cố Lan Thanh hỏi: “Có việc gì vậy?”
“Anh họ, anh giúp chị em tốt của em một công ơn lớn, tài nấu ăn của cô ấy rất tốt, em đặc biệt mang theo một bình canh từ chỗ cô ấy đến cho anh.”
Từ bên ngoài Lâm Quế Phương thành công chen được vào phòng, đặt phích giữ nhiệt lên bàn: “Em dám đảm bảo anh ăn sẽ hối hận vì không quen cô ấy sớm hơn!"
Cô vừa mở nắp mùi thơm của thức ăn nhanh chóng bay khắp phòng.
Khi Cố Lan Thanh nhìn thấy phích giữ nhiệt, sắc mặt thay đổi, tối sầm lại.
Phích giữ nhiệt nước đặt trên một cái bàn nhỏ, chỉ có nửa con gà ở bên trong, một chút măng cắt sợi, nước canh ít đến mức chỉ vừa đủ ngập qua phần măng cắt sợi.
Đèn trong phòng là đèn màu trắng chiếu vào canh còn thừa trong ấm, càng khiến cho người ta không có cảm giác thèm ăn chút nào.
“Hả…” Lâm Quế Phương kinh ngạc, chẳng lẽ ban nãy cô ấy đã lỡ ăn hết?
Cô ấy nhớ vừa rồi bản thân chỉ ăn một ít…
Lâm Quế Phương liếc mắt sang phía Cố Lan Thanh, khi thấy sắc mặt lạnh lùng âm trầm của anh, cô xấu hổ vô cùng, lén vén tóc mai ra đằng sau tai: “Mật Mật để riêng phần của anh rồi nên chúng em mới ăn cơm. Cô ấy không liên quan, thật sự là do canh quá ngon, em không cưỡng lại được nên có ăn một ít trên đường đến đây.”
Cô ấy đưa một ngón tay: “Lúc đầu em nghĩ chỉ ăn một ít để đỡ thèm thôi, sau đó không hết thèm nên lại ăn thêm một chút ít…”
Cố Lan Thanh nói: “Mỗi một lần ăn một ít em đã nghĩ đây là lần cuối rồi, cho tới khi thật sự ăn hết.”
Lâm Quế Phương hihi ngượng ngùng cười.
Cố Lan Thanh chọc ghẹo bóp mũi hai cái: “Phích giữ nhiệt này em cầm về đi.”
“Như vậy sao được!” Lâm Quế Phương cầm lấy đôi đũa vội nhét vô tay Cố Lan Thanh: “Đây là tâm ý của Mật Mật cẩn thận chuẩn bị, anh phải thử ăn một miếng.”
Cô ấy bào chữa cho bản thân: “Anh ăn thử đi rồi biết, thật sự không thể trách em. Tài nghệ nấu nướng của Mật Mật thật sự rất tốt, một khi đã nếm thử là hoàn toàn không thể ngừng ăn được.”
Cố Lan Thanh thì sạch sẽ kĩ lưỡng, thức ăn còn lại trong Phích giữ nhiệt này, anh ấy thật sự không muốn dùng thử.
Lâm Quế Phương cố gắng thuyết phục anh ấy, nếu anh không nếm thử một ngụm thì cô sẽ không chịu đi.
Cố Lan Thanh biết Lâm Quế Phương có tài năng quấn người kinh khủng như thế nào, nên đành gắp một sợi măng cắt sợi mỏng cho có lệ, bỏ vào miệng cắn cắn một miếng, chuẩn bị để đuổi Lâm Quế Phương đi về.
Sắc mặt anh ấy thay đổi ngay tức khắc.
Măng được cắt thành sợi mỏng, thấm đều nước súp tươi ngọt, lúc anh cắn thử một miếng măng, liền cảm thấy rằng măng cắt sợi kia quả thật vô cùng thơm ngon và tươi mới.
“Cảm thấy thế nào?” Lâm Quế Phương nhìn chằm chằm vào Cố Lan Thanh, thấy anh không thể hiện ra cảm xúc gì, có chút không thể đoán ra suy nghĩ của anh ấy.
Từ trước đến giờ người này luôn khó tính trong việc cơm nước, nhưng cô không tin người anh họ này có thể kháng cự lại được tài nghệ nấu nướng của Mật Mật: “Ngon hơn tất cả các thức ăn mà anh đã từng nếm qua đúng chứ?”
Buông đôi đũa xuống Cố Lan Thanh đáp: “Cũng tạm.”
Lâm Quế Phương hừ lạnh một tiếng, tính đại tiểu thư liền sôi lên, trực tiếp xách túi bỏ về.
Cố Lan Thanh nhìn cánh cửa bị trút giận đóng sầm lại vang tung trời, lại nhìn Phích giữ nhiệt nhỏ, đầu lưỡi vừa được bật công tắc của anh không nhịn được lại ăn thử thêm một miếng thịt gà. Thịt gà ninh rất mềm mại, đưa lên mũi ngửi càng thơm hơn.
Giống như lời của Lâm Quế Phương nói, một khi đã ăn thì hoàn toàn không thể dừng lại được.
Không có người nào có thể thoát khỏi sức hấp dẫn của món ăn ngon.
Ngay cả Cố Lan Thanh còn phải mở nắp bình rượu vang đỏ trân quý ra.