Khi Ta Yêu Nhau

Chương 10

Hạ Đình đứng dậy cầm lấy hộp dây chuyền bạch kim để trên bàn mà chụp một tấm sau đó đăng facebook với dòng trạng thái đầy mùi mẫn: “Có người nào đó sợ mình giận nên mua tặng”. Đặng Nguyên Sơn trong giây lát không kịp thích ứng với hành động của cô ta, đến khi nhận ra thì chuyện cũng đã rồi. Anh khó chịu hỏi cô ta:

– Cô vừa làm gì vậy? Từ bao giờ cô lại dám ngang nhiên động vào đồ của tôi như thế hả?

– Vừa phát một chút tình cảm lên facebook, tôi còn chưa bắt anh bồi thường vi phạm hợp đồng đấy! Mình sợi dây chuyền thì có là gì? Tôi cũng chỉ đăng lên để mọi chuyện hạ nhiệt mà thôi. Anh không cảm ơn mà còn trách tôi cái gì?

– Con mẹ nó cô… Lần sau đừng tự tiện như thế! Cô còn không biết món đồ đấy tôi tặng cho ai, có quan trọng hay không liền làm như thế, không cảm thấy bản thân quá tự tiên rồi sao?

– Được rồi, là do tôi có chút không kiềm được muốn mọi chuyện nhanh chóng hạ xuống thôi. Anh không lo cho cổ phiếu công ty anh thì cũng nên nghĩ cho sự nghiệp của tôi một chút. Anh muốn nó còn chưa phát triển liền bị chuyện cá nhân của anh làm cho tan nát à? Mà này, nếu anh đã kí hợp đồng tình nhân với tôi thì đừng có mà ở đằng sau lén lút phát triển tình cảm với cô gái nào khác đấy! Sau chuyện hôm nay tôi nghĩ anh tốt nhất nên giữ khoảng cách với cô ta đi. Anh không nghĩ đến anh, không nghĩ đến tôi cũng được đi, nếu anh có tình cảm với người ta thì nên tránh xa người ta một chút! Đợi đến khi tôi và anh kết thúc hợp đồng thì anh muốn thế nào cũng được. Bây giờ anh dính lấy cô ta, chẳng khác nào anh tự hủy hoại đi danh dự của bản thân anh, còn khiến cô ta gắn mác tiểu tam đeo bám “hoa đã có chủ”.

Nguyên Sơn vốn chẳng muốn nghe cô ta nói chuyện nhưng nghĩ đến cô ta nói rất đúng, chuyện ngay hôm nay xảy ra đã khiến cô hoang mang như thế nào không phải anh không biết. Hạ Đình đến đây vốn chỉ muốn nhắc nhở anh đừng phá vỡ hợp đồng giữa bọn họ chứ chẳng có gì khác, cô ta chỉ quan tâm đến lợi ích của bản thân mà thôi, chỉ là hôm nay có chút tốt bụng liền muốn nhắc nhở hắn một chút về những gì mà hắn chuẩn bị làm.

– À, tối mai 6 giờ anh đến đón tôi được chứ?

– Nhắn địa chỉ nhà cô cho tôi. Tôi sẽ tranh thủ đến sớm.

– Được thôi, miễn sao đến hội trường sự kiện không trễ hơn 7 giờ là được, ngày mai chúng ta chắc chắn sẽ bị để ý nhất cử nhất động, anh tốt nhất đừng để lộ sơ hở. Mẹ anh ở nhà chắc cũng sẽ theo dõi chúng ta đấy! Tôi về trước đây, mai gặp.

– Khoan đã, sẵn tiện cô mang bộ dậy chuyền kia về luôn đi. Bây giờ như thế cũng chẳng thể tặng được nữa rồi.

– Ban nãy tôi chỉ nói đùa thôi. Anh cũng thật hào phóng quá đó! Cảm ơn nha.

Anh không trả lời lại cô ta mà trực tiếp đi ra mở cửa tiễn khách. Đặng Nguyên Sơn không biết vì sao bản thân lại đi kí hợp đồng ngu ngốc đó cùng với cô nàng phiền phức này nữa, mọi chuyện đều bị làm rối tung rối mù lên cả rồi. Anh thở dài, dù sao mọi chuyện cũng là do bản thân lựa chọn thì biết làm thế nào bây giờ? Đành chấp nhận thôi vậy.

Đợi đến khi Như Viên cùng với Huyền Vũ tám chuyện đến tận chiều tối thì hôm nay Thế Bảo cũng phá lệ đóng cửa nhà hàng sớm một chút để đưa hai mỹ nữ về nhà an toàn. Vốn Huyền Vũ muốn để cho hai người nọ có không gian riêng nên mới bảo bản thân muốn tự mình đi dạo một chút. Khương Huyền Vũ xuống xe ở một công viên cách chung cư không xa, sau đó đi dạo vài vòng cho khuây khỏa rồi trở về căn hộ, tiếp tục nhốt mình trong phòng. Cô vừa định lướt điện thoại thư giãn một chút liền bị bài đăng kia làm cho sựng lại, cũng như nhớ ra sự kiện cách đây một tháng trước.

Khi ấy Nguyên Sơn hỏi cô:

– Huyền Vũ em xem nếu tặng quà cho phụ nữ thì nên tặng cái gì mới hợp lý?

– Anh tặng trang sức đi. Cái đó là dễ nhất đấy, không phải đắn đo xem liệu người kia có dùng được hay không?

– Vậy em xem số dây chuyền ở đây đi, bên cửa hàng có gửi cho anh một số mẫu nhưng anh là đàn ông, sao rõ bằng phụ nữ như em được.

Cô hiếu kỳ muốn biết anh sốt sắng lựa quà như thế này là muốn mua tặng cho ai bèn tìm cách hỏi khéo:

– Anh mua nó cho ai thế? Mỗi độ tuổi sẽ có cách chọn quà khác nhau.

– Mua tặng chị Mỹ Hằng! Chị ấy thời gian qua vất vả quá rồi, anh muốn tặng chị ấy một món quà khích lệ tinh thần.

Cô gật gật đầu như hiểu ý, cũng rất niềm nở chọn thử vài mẫu, là mua cho chị Mỹ Hằng nên cô cảm thấy thoải mái hơn hẳn, chỉ cần không phải cô gái khác là được…

– Anh xem mẫu này như thế nào?

– Hừm… em lựa cái nào trông trẻ hơn tí ấy, em biết chị Mỹ Hằng không thích bản thân bị xem là bà cô già mà.

– Đúng nhỉ?

Huyền Vũ tập trung chọn qua chọn lại mấy lần, chỉ là cô không để ý ánh mắt kia vẫn luôn nhìn mình, mãi một lúc sau khi chọn xong cô mới đưa cho anh xem, lần này anh cũng chỉ gật đầu rồi cầm lại máy tính bảng, Nguyên Sơn nhìn sợi dây chuyền rồi nhìn cô, trong đầu vẫn luôn tưởng tượng sợi dây đó yên vị trên cổ cô… thật sự rất đẹp.

Nguyên Sơn sau đó đặt mua sợi dây chuyền bạch kim nọ, nó vừa vặn sẽ trở thành món quà sinh nhật anh dành cho Huyền Vũ vào sinh nhật sắp tới của cô. Nhưng anh cũng không ngờ rằng có một ngày nó lại trở thành món quà bất đắc dĩ anh dành tặng cho cô bạn gái hợp đồng của mình.



Trời cũng đã tối từ lâu nên khu vực trò chơi trẻ em chẳng còn lấy một bóng người, cô vừa tấp qua cửa hàng tiện lợi ở bên cạnh mua một túi đầy bia. Một lát sau liền có thể nhìn thấy trên xích đu trẻ em có một cô gái ngồi đung đưa, đương nhiên chính là cô đang ngồi ở đấy hóng mát, lon bia trên tay cũng đang vơi dần. Khương Huyền Vũ cứ thế lẩm bẩm một mình, giọng nói có hơi nghẹn lại một chút:

– Ngốc nghếch! Khương Huyền Vũ, mày tính cứ như thế đến bao giờ hả? Chẳng lẽ mày tính cứ đeo bám người ta mãi mãi như thế hay sao? Làm sao đây? Đặng Nguyên Sơn! Anh muốn em phải làm sao đây hả? Bây giờ đến em chuyện gì anh cũng giấu… từ bao giờ chúng ta dần mất lòng tin với đối phương như thế? Em… em biết anh rất yêu Hạ Đình nhưng anh đâu biết em cũng rất yêu anh… Cứ cho rằng em vô lý đi, bởi vì anh vốn chẳng biết em yêu anh thế nào mà… Bây giờ em nghĩ lại, bản thân mình thời gian qua đã làm ra quá nhiều điều ngốc nghếch. Em hi vọng anh có thể hạnh phúc lại ích kỉ mong anh hạnh phúc bên em. Em của ngày xưa ghét cay ghét đắng loại con gái biết người khác đã có người thương mà vẫn đâm đầu vào bao nhiêu thì em của bây giờ khiến bản thân mình thất vọng bấy nhiêu. Em vậy mà lại mong anh cùng cô ấy sớm ngày chia tay để em có cơ hội ở bên cạnh anh… Em giúp anh lựa chọn món quà mà anh muốn dành tặng cho chị Mỹ Hằng vậy mà lại trở thành món quà anh tặng cho cô ấy. Anh muốn em mãi mãi ở bên cạnh anh nhưng anh lại không yêu em? Thế anh… anh cũng ích kỉ không thua gì em mà… RỐT CUỘC ANH MUỐN EM PHẢI LÀM THẾ NÀO MỚI ĐƯỢC ĐÂY?

Huyền Vũ muốn dùng bia để chuốc say bản thân để quên hết những gì vừa trải qua nhưng cô càng uống lại như càng tỉnh ra. Cô biết bản thân sẽ mãi chẳng thể nào quên được, từng câu từng chữ hôm nay hắn tuyên bố với báo đài, tòa soạn đều được khắc cẩn thận vào trong tim cô, từng chút từng chút một nhói lên đau đớn… Khương Huyền Vũ không muốn bất kỳ ai nhìn thấy hình ảnh yếu đuối này của cô, ngay cả Đặng Như Viên. Cô thà tự chìm trong nỗi buồn của riêng mình sau đó đên khi khó thở sẽ theo bản năng sinh tồn mà cố gắng vươn lên khỏi chúng thay vì cứ đợi người nào đó xuất hiện cứu rỗi lấy tâm hồn cô. Đối với mọi người, Huyền Vũ là một người phụ nữ mạnh mẽ và đầy tự tin trong cuộc sống cũng như trong công việc. Nhưng suy cho cùng cô cũng chỉ là một người con gái trải đời, cũng chỉ là một người con gái thiếu đi tình yêu mà cô vẫn luôn mong ước. Cũng là một người con gái… mang trái tim yếu mềm khi gặp phải thứ gọi là tình yêu.

– Nguyên Sơn… anh luôn cho rằng em vẫn luôn mạnh mẽ như những gì em thể hiện ra bên ngoài à? Em cũng biết đau lòng, cũng biết thất vọng. Em đau lòng vì người anh yêu không phải em nhưng lại hạnh phúc vì anh hạnh phúc… Em thất vọng vì anh không nhận ra tình cảm bao nhiêu năm qua của em, cũng thất vọng vì anh đã không còn xem em là một người quan trọng trong cuộc sống của anh nữa… Hay… hay là anh từ sớm đã nhận ra rằng em yêu anh nên mới muốn giữ lại những chuyện riêng tư giữa anh và cô ấy?

– Anh vẫn luôn cho rằng em rất tự tin về bản thân nhỉ? Đúng vậy! Em rất tự tin vào bản thân trước mọi người, duy chỉ có anh – Đặng Nguyên Sơn, em không thể nào tự tin rằng bản thân có thể trở thành người cùng anh sánh bước sau này, vì anh đối với em quá tài giỏi, cũng chính là niềm tự hào của em… Em cảm thấy bản thân mình chẳng xứng chỗ nào với anh cả…

Cô buông lon bia trong tay ra mà cúi gầm mặt khóc nức nở, nhớ về ngày hôm ấy, cái ngày mà cô quyết định sẽ tỏ tình với Nguyên Sơn những rồi lại nhớ về bạn nữ lớp bên cạnh khi sáng vừa tỏ tình anh và bị từ chối thẳng thừng trước mặt mọi người, Huyền Vũ biết nếu đặt cô là bạn nữ đó chắc chắn anh sẽ không để cô phải mất mặt trước nhiều người như thế! Huyền Vũ nhận ra được Nguyên Sơn thương cô đến nhường nào nhưng đó là tình thương của anh trai dành cho em gái.

Cô cầm một sấp thư tình trong tay, lẫn trong đó là chiếc thiệp màu xanh mà cô mân mê mãi trong lúc đứng chờ anh tan học cùng nhau về. Cuối cùng khi người kia xuất hiện, Khương Huyền Vũ một lần nữa đánh mất cơ hội bày tỏ tình cảm của mình với người cô thích. Tình yêu những năm thanh xuân ấy chỉ vừa chớm nở, Huyền Vũ không vội, cô sẽ còn những lần cơ hội khác để bày tỏ mà? Và rồi đến ngày hôm nay, cơ hội của cô đã qua hết bao nhiêu lần trong vòng 10 năm? Cô nghĩ thông rồi, nếu như có cơ hội tiếp theo cô chắc chắn sẽ bảy tỏ lòng mình cho người kia biết. Đều là người trưởng thành cả mà, nếu như tỏ tình thất bại cũng sẽ không vì thế mà cạch mặt nhau đúng không? Nhưng mà… liệu còn cơ hội lần tiếp theo hay không? Cô không biết và cũng không một ai biết được.

Huyền Vũ không say bao nhiêu liền đứng dậy thu dọn rồi trở về phòng, cô vẫn luôn sống kỷ luật như thế, dù sao mọi thứ cũng là do mình bày ra, tất nhiên cũng do bản thân tự chịu lấy. Cô đứng dậy thở hắt ra, rồi lấy tay chỉnh lại quần áo, đầu tóc sau đó khoanh hai tay lại vì lạnh mà vừa đi vừa cảm thán:

– Hôm nay khí trời ở thành phố A lại lạnh hơn một chút rồi! Anh nhớ mặc ấm vào nhé!

Huyền Vũ cứ thế mà đi về phòng, cô luôn có thói quen như thế. Làm việc gì hay bất kể như thế nào đều nhớ đến anh đầu tiên. Ví như lúc này, nếu là người khác chắc chắn sẽ nhanh chóng trở về tìm áo ấm và tự nhắc nhở bản thân không nên đổ bệnh. Còn cô? Bản thân trên người bận đồ không dày, cũng sợ nhất là bị lạnh vậy mà laị muốn nhắc nhở anh bận áo ấm, tuy rằng biết bản thân tự nói cũng chỉ tự bản thân mình nghe nhưng đó là một thói quen khó bỏ kể từ khi bọn họ bắt đầu chơi chung. Ngày trước đôi khi mẹ anh còn đùa rằng:

– Nguyên Sơn, mẹ nghĩ con nên gọi Huyền Vũ là chị mới phải! Nhìn em nhỏ hơn con một tuổi mà sáng nào đi học cũng phải nhắc nhở con nhớ mang áo ấm hay không? Mẹ nói con không được, con bé nói thì con lại nghe. Rốt cuộc có phải con xem con bé quan trọng hơn mẹ không?

– Mẹ! Nếu con không nghe em ấy sẽ lại giận dỗi cho xem! Con là con trai, chút lạnh này chẳng nhằm nhò gì cả, chỉ có mẹ với em ấy là lo lắng thái quá thôi đấy!

Những kí ức tươi đẹp này làm sao cô quên được, lâu lâu lại nhớ về một chút vậy cũng rất vui, cũng an ủi được phần nào những tổn thương anh vô tình gây ra cho cô hiện tại. Nhưng cô làm sao ngờ được, đã có người chứng kiến hết những gì cô làm từ nãy giờ.

Người đàn ông tự hỏi “Huyền Vũ, rốt cuộc em yêu người đó đến nhường nào?”