Sau một hồi rêи ɾỉ không ngừng cuối cùng anh cũng ra.
"Ưm… ưm… em ra… mau há miệng…"
Quý Hân làm theo hơi há miệng, anh cắm vào trong miệng cô và xả hết vào trong. Quý Hân đột ngột bị kí©ɧ ŧìиɧ bị bàn tay to lớn của Quý Trọng Bình giữ đầu lại bắt ngậm hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ thì trợn trụa mắt.
""Ứm… a… a…" (Tha tôi)
Miệng nhỏ cuối cùng cũng không chịu được nhân lúc anh lỏng tay mà nhả ra một nửa số tϊиɧ ɖϊ©h͙.
"Chị dám nhả? Có tin em đút cho chị đến lúc ngất không?"
Quý Hân nghe vậy sợ hãi lắc đầu liên tục, nước mắt cô tuôn rơi. Quý Trọng Bình thấy bản thân mình có phần quá đáng nên thả tay khỏi đầu cô.
"Đừng khóc… em không nên lớn tiếng với chị…"
Sau khi ôm cô vào lòng, Quý Hân cũng tưởng mình được tha khi khẩu giao hơn một tiếng nhưng ai ngờ Quý Trọng Bình lại xốc đùi cô lên.
"Em dạy chị cưỡi ngựa trên mặt."
Quý Hân đã bị tìиɧ ɖu͙© tha hoá, lúc này cô không ngừng ở trên mặt Quý Trọng Bình rêи ɾỉ, đẩy hoa huyệt về phía anh để anh liếʍ.
Bản thân không còn được tỉnh táo liền ra mấy lần không đếm được.
"Chị lại ra à? Chị đúng thật là nhiều nước."
"Ưm… tôi lại ra… đúng… tôi ra…"
"Sao nào chị thấy sướиɠ không?"
Chiếc lưỡi linh hoạt khuấy đảo bên trong, Quý Hân sướиɠ đến phát điên. Không chỉ là rên tục tĩu mà còn khóc lóc xin tha.
"Ha… ha… hức… tôi điên mất… tôi chết mất thôi… đừng mυ'ŧ nữa…"
"Đừng mà…"
"Tôi xin cậu…"
"Đừng…"
Cô kêu đến khản đặc cả cổ anh cũng không dừng lại. Sau cùng vì quá kiệt sức tay chống lên tường liền tượt xuống ngất lịm đi lần hai.
Nhìn đồng hồ đã hơn năm giờ sáng Quý Trọng Bình vẫn chưa dừng lại. Đợi cắn cả người cô để lại dấu vết hoan ái kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh mới lưu luyến buông tha cho Quý Hân.
Trong lúc mê man cô cảm giác người mình được bao bọc bởi nước ấm sau đó là những cái đυ.ng chạm lên thân thể. Nhưng dù vậy cũng đã quá mệt để ngăn cản cô đành buông xuôi mặc phận.
Quý Trọng Bình cũng tắm luôn cùng cô, nhìn những chiến tích được in trên người cô thì anh không khỏi mãn nguyện.
Sau khi thay ga giường anh bế cô lên để cô nghỉ ngơi. Còn mình ra bàn làm việc tiếp.
Đến tận trưa Quý Hân mới ngủ dậy, sau giấc triền miên từ tối qua đến sáng cô đã hoàn toàn coi anh là cầm thú suy nghĩ bằng thân dưới.
Cô run lẩy bẩy bước xuống giường thì ngã nhào xuống.
Chút sức lực cuối cùng của cô cũng vì vậy mà cạn kiệt. Khoảng mười phút sau cô mới lổm cổm bò dậy được. Lân theo mép giường và mép tường cô mãi mới ra được khỏi phòng ngủ.
Quý Trọng Bình gọi điện thoại đến sau khi nhìn thấy cô ngã.
"Chị có sao không?"
Nhưng Quý Hân kiệm lời muốn để dành sức nên không trả lời.
"Chị nên tăng cường sinh lý hơn."
Cô trừng mắt thở không ra hơi.
"Chứ không phải cậu nên giảm nhu cầu à?"
"Chừng đó mới tạm đủ, còn giảm nữa chắc em xỉu mất."
Quý Hân tức giận không nói lên lời liền tắt máy.
Cô trụ được tới tủ lạnh uống tạm sữa đậu nành cho đỡ khát. Sau đó cũng dần dà lân đến sofa nằm nghỉ. Cả buổi chiều cô không di chuyển đi đâu nhiều chỉ nằm yên vị xem TV.
Lúc này cô mới để ý đến tin nhắn hẹn đi cafe của Duy Nguyên nhưng cô từ chối.
Từ lần anh ta tắt máy lúc cô cầu cứu tuyệt vọng nhất cô đã sớm tắt ngọn lửa hy vọng trong lòng. Bây giờ gặp lại ngoài sự gượng gạo ra có lẽ chẳng còn gì vậy mà anh ta lại nhiệt tình chào hỏi đến vậy.
Cuộc sống của cô quá thảm rồi, một tuần bảy ngày thì được một ngày nghỉ ngơi còn sáu ngày còn lại đều nhấp nhô với Quý Trọng Bình.
Tần suất làm nhiều đến mức cô còn tưởng bên trong mình đã bị đâm thành hình dạng dươиɠ ѵậŧ của anh.
Nằm thẫn thờ nhìn lên cô nghĩ đến bao giờ mới thoát khỏi chiếc l*иg này. Tuy đã bớt ngột ngạt hơn trong căn phòng gò bó kia nhưng dù có rộng đến mấy cánh cửa kia cũng cách xa tầm tay quá rồi.
Nằm cả chiều tới lúc Quý Trọng Bình về cô cũng không thèm nhìn mặt anh. Biết cô vẫn giận anh nịnh nọt.
"Chị nhìn nè, em mua rượu vang đỏ còn có chocolate đen cho chị đó."
"Ừ."
Cô không ý kiến mãi sau đó mới "Ừ!" một câu.
"Hai thứ này giúp tăng cường sinh lý nữ."
Thật khiến người ta tức chết, nghe xong câu đó cô trừng mắt nhìn anh.
"Cậu đi khuất mắt tôi ngay."
Anh cười hả hê vào bếp chuẩn bị thức ăn.