“Lăng Phong này, con cũng không còn nhỏ nữa, đã đến tuổi thành gia lập thất. Ở tuổi của con, các huynh đều đã có phi tử của riêng mình, nhân thời gian này, chi bằng trẫm ban hôn cho con. Chưa cần lập thái tử phi vội, lập phi tử trước thì thế nào?”
Vương Lăng Phong từ đầu đã đoán được chuyện này nên khi nghe hoàng thượng nói, y cũng không có gì bất ngờ. Y chỉ cười nhẹ đáp lại: “Chuyện tư của nhi thần, không phiền phụ hoàng nhọc lòng. Nếu như phụ hoàng rảnh như vậy, Hình vương mới gửi tới mấy bản tấu trương…”
“Tấu trương tấu trương, suốt ngày tấu trương. Ngày hôm nay trẫm không phê tấu trương, trẫm không cần biết con muốn thành thân hay không muốn thành thân, ý trẫm đã quyết, con nhất định không được từ chối.”
“Nhi thần…”
Không đợi y kịp nói, hoàng thượng đã tiếp lời: “Chẳng phải con vừa ý người nhà họ Hà hay sao, trẫm và Hà tướng quân từ lâu giao tình không tệ, lập người nhà họ Hà làm phi cũng được. Nay ta ban chiếu tác hợp cho hai con.”
Vương Lăng Phong: “...”
“Cái gì? Hoàng thượng hạ chỉ ban hôn tỷ tỷ cho Lăng Phong? Sao có thể như vậy được.” Hà Thiên Nhật bàng hoàng không thể tin.
Chuyện tình cảm giữa hắn với Lăng Phong, người trong hoàng thành gần như đều đã biết toàn bộ. Nay hoàng thượng lại ban hôn tỷ tỷ của hắn cho Lăng Phong, không phải là muốn biến hắn thành trò cười cho thiên hạ hay sao?
Hà Chiến Ý nhìn đệ đệ của mình, nhỏ giọng: “Hoàng thượng không chấp nhận đệ ở bên cạnh thái tử là chuyện thường tình, ngài ấy làm ra chuyện này cũng chỉ là muốn ngăn cản hai người đến với nhau mà thôi.”
Hà Văn Mộc ngồi trên ghế gia chủ, đen mặt: “Ta đã khuyên con không biết bao nhiêu lần, tại sao con vẫn cố dính tới thái tử? Bây giờ ta cho con một lựa chọn, rời xa y đi, ở bên cạnh y, con sẽ không có kết cục tốt đâu.”
Chưa kể đến việc chuyện của hai đứa không được thiên tử chấp nhận thì với tính cách của Thiên Nhật, việc sống ở trong hoàng cung toàn tranh giành đấu đá là điều vô cùng khó khăn. Ông không muốn đứa con ngốc này của mình ở trong cung chịu ủy khuất. Đến lúc đó, ông có muốn giúp cũng lực bất tòng tâm.
Thái tử điện hạ xả thân cứu Thiên Nhật, ông ta chắc chắn sẽ báo đáp. Chỉ cần đứa nhỏ này có thể rời xa thái tử.
“Nhưng mà con yêu huynh ấy thật lòng.”
Hà Chiến Ý: “Phụ thân, trong chiếu chỉ của hoàng thượng có ghi hai hôm nữa tỷ tỷ phải vào cung, nhưng bây giờ tỷ tỷ đang ở thành Bắc, chúng ta phải làm sao?”
“Con mau cho người viết thư kêu nó về đây ngay!”
Ngoài ba người con trai, Hà Văn Mộc còn có một người con gái. Nàng từ nhỏ đã thông minh tài sắc, lại cực kì có đam mê với y thuật. Tấm bé đã theo danh y học y thuật, đến giờ, nàng cũng có một vị trí riêng trong giới y thuật.
Một tháng trước, nghe nói thành Bắc xảy ra dịch bệnh nên nàng đã không quản đường xa, theo sư phụ của mình tới đó khám chữa bệnh. Hà Văn Mộc cả đời cống hiến cho đất nước, thấy con gái cũng muốn đóng góp sức mình, ông ta vui mừng còn không hết, lập tức cho người hộ tống nàng với sư phụ mang theo lương thực thuốc thang tới thành Bắc.
Giờ thì hay rồi, từ thành Bắc trở về nơi này phải mất ít nhất mười ngày phi ngựa.
Trong lúc bế tắc, Hà Thiên Nhật đột nhiên nảy ra một ý: “Chuyện cũng đã xảy ra rồi, việc con gây ra hãy để con tự mình gánh vác. Phụ thân không cần gọi tỷ tỷ về, để con thay tỷ tỷ gả cho Lăng Phong.”
Hà Văn Mộc lập tức đập bàn phản đối: “Không được, đây là trọng tội.”
“Tình cảm của con và Lăng Phong vốn dĩ đã làm trái luân thường, nếu như bị phát hiện, phụ thân thân là đại tướng quân, hoàng thượng cũng không dám làm gì người.”
Hà Văn Mộc: “...”
Đột nhiên cảm thấy công lao ông ta dùng máu gây dựng bao nhiêu năm nay bị lợi dụng vào mục đích xấu xa.
Có điều, lời Thiên Nhật nói cũng không hẳn là vô lý. Thời đại bây giờ, việc nữ nhi chưa thành thân xuất môn bị lên án rất mạnh. Nếu như để lộ ra việc con gái của ông ta không những xuất môn mà còn tới tận thành Bắc một mình thì chắc chắn sẽ bị rèm pha. Cho dù mục đích của nàng có là tốt đẹp đi chăng nữa cũng không tránh khỏi.
Con gái của ông ta còn chưa xuất giá, không thể để bị người khác nói ra nói vào.
Chuyện của Thiên Nhật, ít ra còn có thái tử chống đỡ.
“Nhi tử lớn rồi, con muốn làm gì thì làm, ta không quản nổi con nữa.”
“Thiên Nhật, nếu như phụ thân đã nói vậy, ta cũng không tiện ra mặt. Ta chỉ muốn nhắc nhở đệ, thâm cung nguy hiểm, đệ ngàn vạn lần đừng mất cảnh giác.”
Từ xưa đến nay, việc gả thay nào có dễ che giấu, huống hồ còn gả vào hoàng cung. Y biết sớm muộn gì chuyện này cũng sẽ bại lộ, chỉ là cố gắng giấu được lâu bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
Đợi thái tử ngồi vững lên ngai vị, đến lúc đó sẽ không có kẻ nào dám bàn ra tán vào nữa.
“Thiên Nhật, lựa chọn này là của con, từ nay trở về sau, ta không thể bảo vệ con nữa rồi.”
Hà Thiên Nhật nhẹ nhàng nở nụ cười: “Phụ thân đừng lo, sau này dù sướиɠ dù khổ, con cũng sẽ không oán trách nửa lời.”
“Không được, nếu thằng nhóc Lăng Phong kia làm con khổ, ta sẽ đem quân tới đánh chết nó.”
“Phụ thân sẽ không có cơ hội này đâu.”
“Ta cũng mong là thế!” Con trai của Hà Văn Mộc ông, sao có thể để bị người khác bắt nạt.
“Báo! Thái tử điện hạ Vương Lăng Phong tới!”
Vương Lăng Phong sau khi nhận chiếu chỉ của hoàng thượng thì ở trong tẩm điện đôi co một hồi. Tuy nhiên, kết quả không được như ý.
Dù cho y có là thái tử điện hạ đi chăng nữa thì cũng không thể bằng được hoàng thượng.
Y nói không lại, còn bị hoàng thượng gọi người đuổi đi. Đúng là tức chết y mà!
Trước khi đi, phụ hoàng có nói đã cho người gửi chiếu chỉ tới Hà phủ, chắc chắn người Hà phủ đã biết. Thiên Nhật trở về Hà phủ, chắc chắn cũng sẽ biết.
Sợ Hà Thiên Nhật vì chuyện này mà chịu ủy khuất cho nên Vương Lăng Phong vừa rời tẩm điện của hoàng thượng đã chạy ngay tới Hà phủ.
Hà Thiên Nhật vừa nhìn thấy Vương Lăng Phong đã lập tức nhào vào lòng y, dáng vẻ vô cùng ủy khuất: “Lăng Phong, sao huynh lại tới đây? Vết thương của huynh thế nào rồi.”
Vương Lăng Phong cẩn thận xoa đầu hắn: “Đã đỡ hơn nhiều rồi.”
Hà Văn Mộc không khỏi khinh thường trong lòng. Ông ta là tướng quân, bao năm trên chiến trường, ông ta biết chút vết thương kia của Vương Lăng Phong chưa đến một ngày đã khỏi lại rồi. Giờ đã là ngày thứ sáu, không khỏi mới lạ đấy.
Vương Lăng Phong ôm được người trong lòng mới yên tâm quay sang nói chuyện với Hà Văn Mộc: “Hà tướng quân, về chuyện chiếu lập phi…”
Hà Văn Mộc lập tức phất tay: “Về chuyện này ngài nên nói chuyện với Thiên Nhật.”
“Thiên Nhật, kế hoạch của con, vẫn là để con tự mình nói.”
Hà Thiên Nhật mềm mại nấp trong lòng Vương Lăng Phong, cẩn trọng gật đầu: “Vâng.”
Vương Lăng Phong được Hà Thiên Nhật đưa vào trong phòng lớn, dưới sự giám sát của phụ thân và nhị ca, hắn từng bước từng bước nói với y kế hoạch của mình. Y từ đầu đến cuối đều chuyên chú nghe, càng về sau, biểu tình càng lạnh.
“Cho nên, đến khi đó ta chỉ cần thay tỷ tỷ lên xe hoa gả cho huynh là… Lăng Phong, huynh sao thế, đừng có bày ra dáng vẻ lạnh lùng vậy mà, ta sợ!” Hà Thiên Nhật vốn dĩ rất tự tin với kế hoạch của mình, nhưng mà nhìn dáng vẻ lạnh lẽo này của y, hắn lại mất sạch dũng khí.
Hắn hiểu tính cách thường ngày của Lăng Phong, đối với những người khác y đều lạnh lùng thế này. Có điều, y đối với hắn rất dịu dàng, hắn cảm thấy vô cùng thành tựu, cũng cực kì hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt này.
Tuy nhiên, lúc đối diện với sự lạnh lẽo của y, hắn vẫn không nhịn được mà sợ hãi.
Thấy Thiên Nhật bị mình dọa sợ, Vương Lăng Phong lập tức thu lại khí thế, dùng ánh mắt ôn nhu nhìn hắn. Y dịu dàng xoa xoa đầu hắn, giải thích: “Ta không cố ý dọa em, nhưng kế hoạch này của em ta không thể đồng ý.”
Hà Văn Mộc nghe câu này của y, tức giận đập bàn: “Thiên Nhật, con sáng mắt ra chưa. Thái tử người ta rõ ràng không muốn vì con mà phạm trọng tội, con còn dám tự mình chủ chương nữa không?”
“Hà tướng quân, ngài đừng hiểu lầm. Ta không đồng ý việc này là bởi vì ta muốn quang minh chính đại thành thân với Thiên Nhật. Ta không muốn em ấy ở bên ta phải chịu ủy khuất.”
“Vì đại cục, huynh đừng quản chút chuyện nhỏ này. Huynh không đồng ý kế hoạch của ta, chẳng lẽ huynh thật sự muốn thành thân với tỷ tỷ ta, hay là muốn kháng chỉ? Lăng Phong, chỉ cần ở bên cạnh huynh, ta đều không cảm thấy ủy khuất. Ta chỉ cần chúng ta có nhật nguyệt chứng giám, vậy là đủ rồi.”
“Thiên Nhật…”
Hà Chiến Ý chọn đúng lúc này lên tiếng: “Thái tử điện hạ, nếu như cảm thấy việc này khiến Thiên Nhật của chúng ta ủy khuất, vậy thì nhớ phải bảo vệ em ấy thật tốt.”
“Đúng! Vương Lăng Phong, bổn tướng quân nói cho ngài biết, nếu như để ta nghe được Thiên Nhật ở chỗ ngài chịu uất ức thì cho dù có liều cái mạng già này, bổn tướng quân cũng phải đòi lại công đạo cho nó!”
Người nhà họ Hà đã nói thế, Vương Lăng Phong đương nhiên hiểu đây là ý muốn của bọn họ. Huống hồ dưới tình thế này, đây có lẽ cũng đã là kế hoạch tốt nhất, vẹn cả đôi đường.
Mặc dù vị thế của y trên triều đã được khẳng định nhưng vẫn còn chưa đủ vững, nếu giờ y công khai kháng chỉ, hậu quả đúng là khôn lường.
Nhưng, y vẫn không muốn để bảo bối phải chịu ủy khuất lớn thế này.
“Thiên Nhật, ta không muốn em ủy khuất!”
Hà Thiên Nhật lập tức lao vào lòng y, mặc kệ phụ thân và nhị ca vẫn còn nhìn chằm chằm, vừa mềm vừa ngọt dụi dụi ngực y: “Không sao, được ở bên cạnh huynh là tốt rồi. Nhưng mà, đợi ta gả tới hoàng cung rồi, huynh phải bảo vệ ta đó! Phụ thân nói hoàng cung rất đáng sợ.”
“Ta sẽ bảo vệ em thật tốt.”
“Hà Thiên Nhật! Con còn không buông ra, ban ngày ban mặt, hai đại nam nhân ôm ôm ấp ấp, còn ra thể thống gì. Chiến Ý, nếu như đã không còn chuyện, con thay ta tiễn thái tử điện hạ hồi cung.”
Hà Thiên Nhật bĩu môi ai oán: “Phụ thân, người đừng chia rẽ uyên ương nữa. Con sẽ không rời xa Lăng Phong đâu.”
Hà Văn Mộc: “...”
Đến bây giờ ta mà vẫn còn muốn chia rẽ uyên ương gì đó thì ta đã không đồng ý với cái kế hoạch đó của con rồi!
Quả nhiên, con lớn rồi, thà bênh người ngoài con hơn bênh phụ thân.
Ông liếc nhìn dáng vẻ hưởng thụ của Vương Lăng Phong, tâm tình kích động, càng nhìn càng ngứa mắt mà.
“Hà Chiến Ý, còn không mau tiễn thái tử hồi cung.”