Sủng Vợ Đến Nghiện: Phu Nhân Toàn Năng Của Thượng Tướng

Chương 56: Cô ấy chỉ có thể là của tao

" Không biết Duệ Trân đã đi đầu rồi. "

Trên hành lang dài không có lấy một bóng người, khi nãy cô rời đi quá nhanh anh cũng không kịp hỏi cô sẽ đi đâu đã bị người trong ngành kéo lại mời rượu. Tử Quân đành phải uống với ông ta một ly đến cuối cùng khi quay lại đã chẳng thấy cô đâu nữa.

Sau đó anh vẫn tiếp rượu của người mời cũng nói chuyện một vài câu gọi là có qua có lại. Thời gian qua đi đến lúc để ý cũng đã muộn. Tử Quân liền chạy ra ngoài đi tìm cô sợ rằng cô sẽ gặp chuyện nên trong lòng không được an tâm.

- Thượng tướng Cảnh, cậu gấp gáp như vậy là sợ đóa hồng xanh kia gặp chuyện gì sao?

Một giọng nói quen thuộc vang lên, anh chỉ được nghe một hai lần nhưng chắc chắn là nhớ rất rõ. Trí nhớ của anh không thể nhầm lẫn giữa người này và người khác. Tử Quân dừng chân lại, anh nhìn về hướng người đàn ông trong bộ đồ đen kín từ trên xuống dưới đang ngắm nhìn bức tranh của người thiếu nữ trên đồng cỏ.

- Dạ Hoắc Tước? Không ngờ rằng ông trùm của Dương Long cũng có quan hệ đấy chứ.

Anh nhìn thẳng vào hắn, đôi mắt có phần quyết liệt hơn khi nãy.

- Từ khi nhìn thấy mày tao đã nghi ngờ. Chẳng có một tên quái đản nào lại đứng ở một góc khuất quan sát nhất cửa nhất động của tao và Duệ Trân cả.

Người của Dương Long, lúc đó anh chỉ nghĩ rằng đó là một người trong Dương Long, có quan hệ rộng nên quen biết với giáo sư Hồ. Nhưng không ngờ rằng người đó lại chính là Dạ Hoắc Tước.

- Vậy sao? Cái mũi cũng thính thật đấy.

Dạ Hoắc Tước mỉm cười rồi tháo cặp kính đen xuống để lộ ra gương mặt không thể nào quen hơn. Phán đoán của anh đúng là luôn chính xác, mặc dù cô không nhìn ra nhưng với giác quan của một quân nhân anh luôn có thể cảm nhận được nguy hiểm cho dù nó ở xa đến mức nào.

- Một con chó sẽ đi theo chủ của nó. Một con người sẽ đi theo kẻ cầm quyền mạnh hơn. Mày đến đây chắc cũng không phải là đi một mình đâu đúng không?

Khoảng cách giữa hai người là khá xa nhưng cái khí tức chết người dường như đã chạm vào nhau. Đó là một con rồng và một con phượng hoàng. Khoảnh khắc khi hai ánh mắt chạm vào nhau dường như cả một hành lang dài muốn bùng nổ, khoảng thời gian đang trôi như chậm lại để chứng kiến cảnh hai kẻ đứng đầu hai thế giới trái ngược nhau đối đầu.

- Hôm nay là ngày vui của Hồ lão gia tao đến đây không phải đến để gây chuyện.

Hắn nhìn anh, ánh mắt thu lại mang vài phần tôn kính với giáo sư Hồ. Theo như anh được biết thì Dạ Hoắc Tước cũng ở trong giới kinh doanh, quan hệ không phải là hẹp nhưng lại rất ít xuất hiện. Một nhân vật thần bí ẩn sâu bên trong là bộ mặt của trùm đường dây buôn bán trái phép chất cấm. Hắn ta mở công ty và những dịch vụ khác chỉ nhằm che mắt cơ quan điều tra và để " rửa tiền " biến những đồng tiền dơ bẩn thành những đồng tiền chính đáng.

- Vậy sao? Mày thích Duệ Trân đến vậy à?

Từ ánh mắt của hắn anh có thể nhìn thấy một chút tình cảm trong đó. Cách mà hắn nhắc đến cái tên Duệ Trân trong cuộc nói chuyện mà lần trước ở trong Dương Long anh nghe thấy. Đó không phải cách mà một ông trùm nói về một tay sai của hắn, đó nhất định mang ý nghĩa khác.

- Đúng vậy, thì sao chứ? Đây là cuộc chiến công bằng mà thượng tướng Cảnh.

Hắn nhoẻn miệng cười rồi nhàn nhạt quay lại thưởng thức bức tranh cô gái trên đồng cỏ. Dường như trong bức tranh đó hắn có thể nhìn thấy một phần hình chiếu của cô.

- Công bằng sao? Giam giữ cô ấy, trói buộc cô ấy, đánh đập tra tấn cô ấy, muốn cưỡиɠ ɧϊếp cô ấy thậm chí là xóa đi kí ức của cô ấy. Mày nói đó là công bằng sao thằng khốn?

Tử Quân nghiến răng, nhớ lại cái cảnh tượng ngày hôm đó khi anh gặp lại cô ở dưới tâng hầm ẩm mốc và hôi hám, trong lòng lại một lần nữa quặn thắt.

- Trong cuộc đua này không có quy định nào cấm tao làm chuyện đó. Duệ Trân tao nhất định sẽ có được.

Hắn nhàn nhạt trả lời rồi quay ra nhìn anh với gương mặt đầy thách thức. Tử Quân nhoẻn miệng cười, một nụ cười mang đầy vẻ khinh bỉ cho kẻ đã thua cuộc.

- Nếu Duệ Trân không thuộc về tao, thì cô ấy sẽ không thuộc về ai cả. Tao sẽ không bao giờ để bất kì ai đυ.ng vào cô ấy, vì cô ấy chỉ có thể là của tao.

Đêm dài lắm mộng thay vì để hắn cứ mãi mơ tưởng đến chuyện một ngày sẽ có cô thì vẫn nên để anh khẳng định trước chủ quyền.

- Vậy sao? Tự tin quá cũng không tốt đâu ngài thượng tướng.

Hắn dường như có chút khó chịu nhưng chỉ là khẽ thoáng qua rồi biến mất. Cái khoảnh khắc bắt gặp cô đi bên cạnh anh bước vào trong sảnh của buổi lễ trái tim hắn dường như chết lặng. Trước mắt hắn là hình ảnh người con gái hắn yêu đang tay trong tay với một tên đàn ông khác. Đến cả thời gian hắn muốn được quên đi cô cô vẫn xuất hiện để làm hắn một lần nữa động lòng. Người con gái trong trang phục dạ hội, lộng lẫy như một nàng công chúa. Vốn dĩ hắn đã có thể đứng ở vị trí của anh nhưng người đó bây giờ lại không phải hắn. Dạ Hoắc Tước không cam tâm, tại sao hắn phải đứng từ xa nhìn cô nắm tay kẻ khác?

Dạ Hoắc Tước hận anh đã xuất hiện cũng hận ông trời đã định rằng cô không yêu hắn. Đúng là chuyện gì rồi cũng sẽ có kết cục, hắn ngông cuồng bao nhiêu làm ra nhiều tội ác bao nhiêu để rồi bây giờ trong chuyện tình cảm hắn mãi mãi là một kẻ thua cuộc.

- Mày có thể nắm trong tay cả một Dương Long cũng có thể có toàn bộ thế giới ngầm nhưng mày sẽ mãi mãi không có được trái tim của Duệ Trân. Mày… thua rồi.

Đúng vậy, hắn thua rồi. Thua từ lúc hắn đã cứu cô về, để cô gặp lại anh một lần nữa. Thua từ giây phút cô đồng ý để anh ở lại một đêm, đồng ý trao trái tim cho anh.

- Cố gắng mà giữ Cẩn Duệ Trân cho tốt, lỡ để lơ là một chút cẩn thận cô ấy sẽ mãi mãi biến mất trong cuộc đời của mày đấy.

Nói rồi hắn đưa tay chạm lên bức tranh người con gái, một vết mực xóa mờ đi gương mặt chỉ còn lại một đồng cỏ xanh bạt ngàn trải dài. Anh bước từng bước đến gần hắn hơn, mong muốn tìm thấy cô hơn cả. Từ lúc cô rời khỏi vũ hội anh đã không nhìn thấy cô càng không nhận được bất kì một tin nhắn nào của cô. Trong lòng có phần lo lắng, anh bước qua hắn nhưng Dạ Hoăc Tước lại không để ý đến anh. Hắn chỉ chăm chăm vào bức tranh, khóe miệng mỉm cười một cách quái dị.

- Duệ Trân ở đâu?

Anh dừng lại hỏi hắn nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía trước, đầu không quay lại. Dạ Hoắc Tước im lặng một hồi sau đó mới lên tiếng.

- Đồ vật đánh mất phải tự đi tìm, tại sao lại hỏi tao?

Hắn nhàn nhạt đút tay vào túi quần, cơ thể nhẹ nhàng xoay bước quay lưng lại với anh đi về hướng ngược lại.

- À đúng rồi, lần sau nếu muốn ám sát tao thì hãy tìm một tên có kinh nghiệm một chút. Mày có phải là quá xem thường tao rồi không?

Bước chân Dạ Hoắc Tước chỉ dừng lại vài giây, hắn không trả lời anh liền bước tiếp. Một không gian im lặng bao trùm lên hành lang dài đến lúc anh quay lại Dạ Hoắc Tước đã biến mất.

Có lẽ hắn chỉ là vô tình mới đến đây, vô tình mà gặp cô ở thành phố này. Tử Quân xoay người nhìn vào đồng hồ cũng đã gần mười hai giờ khuya. Tiệc sắp đến lúc tàn, vẫn còn có người ở lại nhưng cũng có vài người đã ra về. Anh nhanh chân chạy đi tìm cô, nãy giờ đã tìm kiếm rất nhiều nơi nhưng lại không thấy bóng dáng của cô.

" Xoảng. "

Một tiếng động vang lên thu hút sự chú ý của Tử Quân. Anh dừng bước, nhanh chóng xác định được nơi phát ra tiếng động lớn kia. Nó ở rất gần đây và linh tính mách bảo với anh rằng cô đang ở đó. Tử Quân nhanh chân chạy về phía trước rồi rẽ ra ngoài ban công của toàn nhà, khung cảnh trước mắt lập tức làm anh thoáng có chút giật mình.

- Duệ Trân.