Cơn Mưa Sớm Hôm Qua

Chương 2


Tống Khinh Trầm không giỏi nói dối.

Ánh mắt cô né tránh.

Ứng Minh Sầm không phát hiện ra sự khác thường, chỉ nói: “Cũng đúng, Chu Trì Vọng đối với chuyện người khác thích cũng không để ý, sao lại quen biết cậu.”

“Cậu có biết mọi người trong trường chúng ta gọi cậu ấy là gì không?”

Suy nghĩ Tống Khinh Trầm đều ở sáng nay trên đường đến trường gặp Khương Triệt, không chú ý nghe, “Cái gì?”

“Đoá hoa trên núi cao.”*

(高岭之花-cao lãnh chi hoa)

Ứng Minh Sầm thần thần bí bí: “Cậu ấy và Khương Triệt tên tuổi ngang nhau, điệu bộ lại khác nhau một trời một vực.”

Cổ họng Tống Khinh Trầm khô đi: “Vậy sao, vậy có thể là... Hoàn, hoàn cảnh gia đình không giống nhau.”

Ứng Minh Sầm lắc đầu: “Tớ thấy là do tính cách, đều là con cháu nhà giàu, hoàn cảnh gia đình có thể khác nhau như thế nào.”

Nói xong, cô ấy kề sát vào Tống Khinh Trầm: “Tưởng Kiều lớp chúng ta, vừa được bình chọn là hoa khôi trường mới tấn công đã gọi Chu Trì Vọng vào trong rừng cây nhỏ phía sau sân thể dục.”

“Cậu đoán xem kết quả như thế nào?”

“Có người nhìn thấy cậu ta khóc rồi chạy ra khỏi rừng.”

“Nếu là Khương Triệt, khẳng định không như vậy, nói không chừng cậu ta và hoa khôi trường ngay cả quan hệ thân mật cũng…”

“Không đâu!”

Giọng của Tống Khinh Trầm cao hơn một chút.

Thấy bạn cùng bàn không lên tiếng, ánh mắt khác thường, cô ấp úng: “Tớ, tớ cảm thấy Khương Triệt cậu ta yêu, thích chơi một tý, nhưng... Không phải là người như vậy.”

Cô cúi đầu theo bản năng.

Ánh mắt liếc qua chiếc ô “giá trên trời” mà Khương Triệt đưa cho cô còn nắm trên đầu ngón tay cô, nước bắn văng tung tóe.

Phòng học đầy hơi ẩm.

Không biết trong lớp có ai hô một tiếng: “Bà Dương tới rồi!”

Trong lớp lập tức yên lặng.

Trong hành lang, tiếng giày cao gót vang lên, nhanh như gió.

Trong tầm một phút, một người phụ nữ mặc áo khoác trắng nhỏ nhìn chằm chằm vào lớp.

Cầm một xấp bảng điểm đã in xong đưa cho cán bộ môn.

“Thế nào, các em bị đề lần này làm khó đi.”

Lớp học một trận khóc thét.

“Chẳng qua” Cô chuyển đề tài: “Trong lớp có người thi đề khó ngược lại điểm cao, tôi hy vọng thành tích này là do chính em ấy thi ra.”

Bạn học lấy được bảng điểm đồng loạt chuyển ánh mắt sang Tống Khinh Trầm, không biểu đạt nhiều, ánh mắt sáng tỏ.

Ứng Minh Sầm lấy được bảng điểm, muốn tìm tên mình, lại nhìn thấy Tống Khinh Trầm đầu tiên, cúi đầu nói: “Khinh Trầm, toán lần này khó như vậy, cậu thi toán cao nhất lớp!”

“Cao hơn 20 điểm so với vị trí thứ hai?” Vẻ mặt cô ấy không thể tin được: “Cậu làm thế nào được như vậy? Sẽ không phải... Sao chép, phải không?”

Tống Khinh Trầm cũng lấy được bảng điểm, cô cũng không thèm nhìn, tiện tay nhét vào trong sách, bình tĩnh giải thích: “Tớ không có.”

Những ánh mắt như lưỡi dao, cạo từng tầng từng tầng lên làn da Tống Khinh Trầm, cô làm như không thấy, giống như bình thường mở bài thi tiếng Anh ra.

Chỉ là hôm nay không yên lòng, liên tiếp lặn mất, bị lão Dương gọi tên ba lần.

“Tống Khinh Trầm? Tống Khinh Trầm!”

Những người xung quanh dùng khuỷu tay thúc cô một cái.

Tống Khinh Trầm giật mình tỉnh dậy, cọ một cái từ chỗ ngồi của mình đứng dậy, mờ mịt mở miệng: “Hẳn là B.”

Ứng Minh Sầm nhỏ giọng nhắc nhở cô: “Đề thứ hai, hàng thứ ba, phiên dịch lại!”

Sau một thời gian ngắn im lặng, có người lớn tiếng ồn ào: “Giáo viên, hoạt động cao cấp, cho cô ấy dịch tiếng Anh!”

Còn có người trào phúng: “Tống Khinh Trầm có thể chỉ lo sao chép toán, quên đem đáp án tiếng Anh cùng chép.”

Trong lớp phát ra một trận cười to, giọng nam giọng nữ cùng tồn tại, từ trong phòng bay ra ngoài, toàn bộ hành lang đều có thể nghe thấy tiếng cười to từ lớp năm.

Trên gương mặt Tống Khinh Trầm đỏ hồng, cúi đầu, hai ngón tay quấn thành một, hơi nhấc mí mắt lên, vừa vặn nhìn đến đôi mắt mở to trên bục giảng.

Sau giờ học, Tống Khinh Trầm được gọi đến văn phòng.

Lão Dương nói nặng lời: “Tống Khinh Trầm, lập tức sắp học lớp mười hai, em cũng nên kiềm chế tâm, còn có một năm, cố gắng cố gắng.”

Tống Khinh Trầm cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi chân mình.

Lão Dương lại nói: “Đầu cơ trục lợi không có hữu dụng, giai đoạn hiện tại này, thi cử chỉ là phương thức dùng để kiểm tra kết quả học tập, dù sao thi đại học cũng không thể gian lận…”

Tống Khinh Trầm bỗng nhiên ngẩng đầu, chém đinh chém chặt: “Thưa cô, em không có gian lận.”

Đúng lúc này.

Cửa văn phòng đang mở một nửa đã được gõ một vài lần.

Tống Khinh Trầm quay đầu lại.

Đập vào mắt là đôi chân dài thẳng tắp.

Xa hơn nữa, là áo khoác đồng phục màu xanh trắng lỏng lẻo, bên trong phối với một chiếc áo sơ mi trắng, hào phóng lộ ra đường cong xương quai xanh phập phồng lưu loát cùng chuyển động yết hầu.

Giống như một ngọn núi dài.

Ánh mắt Tống Khinh Trầm đờ đẫn nửa giây, lại né tránh ánh mắt.

Chu Trì Vọng lười biếng, lạnh lùng đi đến bên cạnh Tống Khinh Trầm, giọng nói trầm thấp: “Cô Dương, cô tìm em?”

Lão Dương không chỉ dẫn theo lớp năm, mà còn mang theo lớp trọng điểm lớp sáu.

Trái với thái độ đối đãi với Tống Khinh Trầm, lão Dương lộ ra ý cười: “Chu Trì Vọng, lần trước nói với em chuyện tham gia cuộc thi tiếng Anh suy nghĩ thế nào?”

“Đây là một cơ hội, lần trước cậu thi bị trừ điểm thành phần, lần này tham gia thi đấu cũng không cần tốn nhiều thời gian, phát huy bình thường là được rồi.”

Ánh mắt Chu Trì Vọng bình tĩnh, chỉ nói: “Em đang suy nghĩ.”

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, rơi vào sống mũi cao thẳng của anh, làn da trắng lạnh phản chiếu.

Lão Dương thở dài: “Suy nghĩ thật kỹ, cô cảm thấy em có thể đoạt giải, đối với em sau này cũng có lợi.”

Chu Trì Vọng lễ phép trả lời, lúc rời khỏi văn phòng, chiếc áo khoác mỏng vung lên mấy sợi tóc của Tống Khinh Trầm.

Cô nắm chặt ngón tay của mình.

Văn phòng yên tĩnh trở lại.

Yên lặng một lát, lão Dương lại nói: “Tống Khinh Trầm, cô không muốn hoài nghi em, cô cũng biết một ít tình huống nhà em, cô chỉ là muốn nhắc nhở em, em còn có cơ hội, có thể nỗ lực. Có khó khăn gì trong cuộc sống, học tập, có thể đến tìm cô.”

Nói xong, nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ treo trên tường trắng trong văn phòng: “Sắp lên lớp rồi, em trở về đi.”

“Hôm nay lời cô nói qua, em suy nghĩ thật kỹ.”

Tống Khinh Trầm khẽ cắn môi dưới, gật đầu.

Cô rời phòng giáo viên tiếng Anh từ từ đi lên tầng.

Văn phòng ở tầng một, lớp học của họ ở tầng ba, sắp đến giờ lên lớp, không ít học sinh vội vã chạy lên trên, trong vài giây ngắn ngủi, hành lang trống rỗng.

Có một bóng người cao lớn nghiêng vào chỗ rẽ tầng hai.

Anh hoàn toàn không đem chuông vào lớp để vào mắt, không chút để ý nắm mấy tờ bảng điểm.

Giống như đang chờ người.

Lúc Tống Khinh Trầm lên lầu, vừa vặn đối mặt với anh.

Bước chân cô dừng lại trong nửa giây rồi lại đi lên.

Giọng nói trầm thấp từ bên tai nổ tung.

“Cậu thật là không có lương tâm, buổi sáng tôi vừa mới giúp cậu , đảo mắt cái liền giống như người xa lạ.”

Khác với hình tượng bình thường xuất hiện trước mặt mọi người, Chu Trì Vọng chây lười ngăn cản trước mặt Tống Khinh Trầm.

Tống Khinh Trầm dừng bước.

“Tớ không có.”

Chu Trì Vọng liếc cô, nói thẳng vào trọng điểm: “Kỳ thi tháng này, thành tích của tất cả các môn học của cậu đều thấp hơn bình thường vài phần.”

Tống Khinh Trầm hai tay túm chặt vạt áo đồng phục học sinh của mình, cúi đầu, lộ ra mái tóc xoăn đen nhánh dày trên đỉnh đầu.

Vừa thô vừa cứng, tuỳ ý bồng bềnh, che kín đỉnh đầu.

Ngẫu nhiên có một hai sợi ngốc ở bên má làm loạn, vểnh cong lên.

Anh không tiếng động thu hồi tầm mắt: “Thành tích toàn khoa cùng nhau nhảy xuống nước?”

Tống Khinh Trầm lông mi dài vểnh lên, lấp lánh lưu lại một mảnh xanh trong đáy mắt: “Hai ngày kỳ thi tháng kia, không thoải mái lắm…”

Lý do khập khễnh.

“Kiểm tra toán được hơn 20 điểm, những môn khác thi lại ít hơn một chút, xếp hạng không thay đổi.” Chu Trì Vọng đùa cợt nói: “Nếu có giải thưởng phát huy ổn định nhất, nhất định là cậu.”

Tống Khinh Trầm mím môi.

Trong trường ít người biết, Chu Trì Vọng là giám sát học tập của cô.

Chu Trì Vọng sinh ra trong một gia đình giàu có, sống ở khu biệt thự đắt đỏ nhất bên cạnh, người ngoài ngay cả vào cũng không vào được, mà cô ở cùng bố trong khu nhà cũ nát.

Chỉ cách nhau một con phố.

Hoàn cảnh gia đình khác nhau một trời một vực.

Lúc trước, bố của Tống Khinh Trầm còn chưa bị bệnh, vừa mới được phân vào bộ đội cảnh sát vũ trang, đúng tuổi trẻ hăng hái, cứu Chu Trì Vọng mới bảy tuổi, sau đó sinh bệnh, người nhà họ Chu nhiều lần đến thăm, bố đều ngậm điếu thuốc yên lặng không nói.

Cho đến khi cô học lớp hai, người nhà họ Chu lại đến thăm, bố cô ngồi trên giường sofa cũ nát trong nhà, pha trà cũ kỹ mất vị cho người nhà họ Chu, im lặng mở miệng: “Nghe nói Trì Vọng thành tích rất tốt, thi cử đứng đầu.”

Ông khi thì tỉnh, khi thì hồ đồ, ngày đó nói nhiều hơn một tuần: “Nếu như có thể, có thể để Trì Vọng ở trong học tập giúp Khinh Trầm nhà tôi hay không?”

“Khinh Trầm con bé nói chuyện không lưu loát, nhưng cô giáo nói, con bé rất thông minh, tôi không mong con bé hạng một hạng hai, chỉ cần trung bình, có học là được.”

Bố cô hít một hơi thuốc: “Cảm ơn các anh.”

Người nhà họ Chu lập tức do dự.

Cuối cùng người đứng ra đồng ý chính là Chu Trì Vọng, anh tựa vào góc tường ố vàng, tầm mắt như có như không bay lên người Tống Khinh Trầm, giọng nói còn chưa vượt qua giai đoạn dậy thì giọng nói khàn khàn mà nặng nề: “Được.”

Tống Khinh Trầm cúi đầu, một lúc lâu sau không nói nên lời, nghe Chu Trì Vọng hướng bố cô cam đoan.

“Cháu có thể kéo thành tích của cô ấy vào top ba mươi.”

Trên mặt bố lộ ra nụ cười vui mừng, lại liên tục nói cảm ơn: “Cảm ơn, cảm ơn mọi người.”

Mấy năm trôi qua, Tống Khinh Trầm cũng chưa từng thấy qua bố cô có lần nào nói lời thành khẩn như ngày đó.

Lần đầu tiên chuông reo trong lớp.

Chu Trì vọng không nhanh không chậm ném xuống một quả bom: “Trong phòng thi thứ sáu, có thứ cậu thích phải không?”

Tống Khinh Trầm kinh ngạc, bỗng nhiên ngẩng đầu.

Tầm mắt hai người chạm nhau, một người hoảng hốt, một người lạnh lùng.

Chu Trì Vọng cười như không cười: “Xem ra tôi đoán đúng rồi.”

Thật là nhạy bén.

Tổng cộng có 15 lớp học, 20 phòng thi, phân khoa chia phòng thi.

Tống Khinh Trầm thường trú ở phòng thi số sáu, hơn nữa quanh quẩn ở mấy vị trí gần cửa sổ, không kéo chân ai, khoảng cách 50% còn có không gian cản trở.

Nhưng đây cũng là vị trí gần Khương Triệt nhất.

Khương Triệt đối với việc học tập không có hứng thú, thi cử cà lơ phất phơ, quanh năm quanh quẩn phòng thi sáu bảy, hoặc là ngồi xung quanh Tống Khinh Trầm, hoặc là ngồi ở phòng thi bên cạnh cô.

Cô hơi nhấc mắt lên, có thể xuyên thấu qua một lớp thủy tinh trong suốt trên khung cửa, nhìn thấy Khương Triệt hai chân rời khỏi mặt đất, ngửa ra sau lên ghế.

Lười biếng lại tùy ý.

Thích giống như những xúc tu đầy lỗ nhỏ, ở trong không khí chung quanh hình thành tấm lưới lớn dày đặc, chỉ cần người kia bước vào lãnh địa cá nhân, liền có thể cảm giác được trước tiên, trong mắt chỉ còn lại một người kia.

Ngón tay Tống Khinh Trầm không tự chủ quấn lại một chỗ: “Đừng, đừng đoán lung tung.”

“Nếu tớ có thể quyết định xếp hạng của tớ, đã sớm được xếp, xếp vào lớp trọng điểm rồi.”

Thái độ giấu diếm, ánh mắt anh cũng tối tăm vài phần, nhìn chằm chằm cô đổ mồ hôi bởi vì khẩn trương mà ra.

Viên châu nhỏ trong suốt theo gương mặt sạch sẽ của cô lăn xuống, dính vào cằm, sắp rơi xuống, cô thoáng nhoáng lên một cái, viên bi nhỏ sẽ nhỏ vào trong cổ áo đồng phục sạch sẽ, lưu lại một giọt mồ hôi trên làn da trắng nõn.

Chu Trì Vọng mở tầm mắt, giọng điệu càng nặng thêm: “Tống Khinh Trầm, cậu không phải tới đây để yêu đương.”