Ở vùng biên giới, mùa đông vẫn cực kỳ khắc nghiệt, nhưng ở kinh thành, hiện giờ đã là mùa xuân ấm áp, muôn hoa đua nở.
Xe ngựa của bọn họ đến cổng Tiêu phủ, cửa lớn được mở ra, Lệ Nương được nha hoàn dắt vào bên trong.
Trong phủ Tiêu gia có rất nhiều người, mối quan hệ của họ cũng rất phức tạp, nhưng điều này không liên quan gì đến Lệ Nương cả. Dù sao nàng cũng chỉ là tiểu thϊếp bên người Tiêu Uy, không phải danh phận gì quá lớn.
Lúc xe ngựa tiến vào Tiêu phủ, Lệ Nương liền bước xuống xe, đi theo vị ma ma dẫn nàng đến sân sau.
Phải mất gần một nén hương để đi hết con đường này. Dọc đường đi còn lướt qua các đình nghỉ, xung quanh cũng có rất nhiều nữ nhân ăn mặc đẹp đẽ, nhưng Lệ Nương không dám liếc mắt nhìn họ, chỉ cúi đầu đi theo ma ma.
Thực ra, ma ma dẫn đường lúc này cũng đang yên lặng quan sát nhất cử nhất động của Lệ Nương.
Thấy nàng không nhìn ngó ngang dọc, ngoan ngoãn đi theo sau, ma ma cũng tỏ vẻ hài lòng gật đầu, trong lòng đã có ấn tượng tốt với Lệ Nương.
Đi qua một hành lang dài, rồi lại vượt qua ngưỡng cửa cao, cuối cùng họ cũng đến gian phòng của Đại phu nhân Tiêu gia.
Tiêu lão gia là người đứng đầu Tiêu gia hiện tại, đồng thời là trưởng tử của Tiêu gia, kế thừa tước vị Hầu gia cũng là lẽ đương nhiên. Tiêu Uy chỉ là một đứa con ngoài giá thú, không có khả năng thừa kế tước vị, thế nên hắn ta gia nhập quân doanh từ rất sớm để trang trải cuộc sống gia đình.
Tiêu Lãng tuy có xuất thân cao hơn, là con cháu trong Tiêu gia, nhưng vì là người nhỏ tuổi nhất nên gia tài có được ít ỏi đến đáng thương, nên từ năm lên mười, Tiêu Lãng cũng theo chân các vị trưởng bối trong nhà đến biên giới để học tập.
Hiện giờ, Tiêu Lãng và Tiêu Uy là hai người duy nhất có khả năng gánh vác công việc trong phủ Tiêu gia.
Nếu không phải như vậy, chỉ sợ Đại phu nhân nhà họ Tiêu cũng không có thời gian gặp mặt tiểu thϊếp của Tiêu Uy làm chi.
Từ lúc bước vào phòng, Lệ Nương phát hiện ra, ngoài Đại phu nhân Tiêu gia, trong phòng còn có một đám người chen chúc, người đứng người ngồi, dường như tất cả đều đến đây gặp mặt nàng vậy!
Ngay khi Lệ Nương bước qua ngưỡng cửa, ánh mắt của bọn họ đều đổ dồn vào người nàng.
Những ánh mắt này vô cùng hung ác, ánh mắt bọn họ đều giống như một lưỡi dao sắc bén, lần lượt đâm chọc vào người nàng, như muốn lột sạch lớp ngụy trang giả dối bên ngoài của nàng ra.