"Không, nàng nói đúng." Ngay lập tức, giọng nói yếu ớt của nam nhân truyền đến, hơi thở nóng rực phả vào lỗ tai nàng.
Lệ Nương nổi da gà khắp người.
"Tiêu Hiệu úy, ngài…"
"Lệ Nương, nàng rất thông minh. Kể từ lần chúng ta gặp nạn trong núi, chính sự thông minh của nàng đã cứu mạng cả hai chúng ta. Từ đó, ta chưa bao giờ đánh giá thấp năng lực của nàng cả. Cho nên lần này, ta đã biết chắc rằng mục đích không đoan chính của mình sẽ bị nàng phát hiện thôi, chỉ là..." Thanh âm bên tai dừng một chút, tiếp tục nói: "Không nghĩ tới nàng sẽ phát hiện nhanh như vậy."
Bây giờ Lệ Nương không biết nên mừng hay nên sợ.
“Vậy thì, ta có thể giả vờ như mình không biết gì cả.” Nàng thì thầm trêu chọc.
“Đã phát hiện rồi, còn có thể giả bộ nữa sao?” Tiêu Uy cười tủm tỉm trước lời trêu đùa của nàng. Lòng bàn tay đang đặt trên cổ nàng, vô thức rơi xuống, dọc theo xương quai xanh chạm vào bầu vυ' cao vυ't của nàng.
Lệ Nương kinh hãi không thôi.
Lúc này, Tiêu Uy dùng một tay giữ chặt cằm nàng, buộc nàng phải nhìn chằm chằm vào mắt hắn ta.
“Ta còn lầm tưởng rằng lần đó do ta bị sốt cao, cho nên mới mê muội thân thể của nàng như thế. Lần này ở cùng nàng đã đủ lâu, đến bây giờ ta mới phát hiện bản thân mình đã lầm to, thậm chí ta còn mê mệt chìm đắm vào nàng còn nhiều hơn những gì ta đã nghĩ! Ngay cả khi ta cõng nàng trên lưng, ta cũng mơ tưởng đến thân thể kiều diễm của nàng, nghĩ đến lần hoan ái tiếp theo giữa ta và nàng. Lệ Nương, ta nên làm gì bây giờ? Linh hồn của ta đều trao cho nàng cả rồi!”
Bên tai Lệ Nương như ù cả đi, tâm trí của nàng ngay lập tức trở nên trống rỗng.
“Tiêu… Tiêu Hiệu úy?” Nàng gọi tên hắn ta một cách khô khốc.
"Còn muốn giả vờ với ta sao? Đáng tiếc, đã muộn." Nam nhân cười cười lắc đầu: "Cho đến khi hứng thú của ta với thân thể nàng phai nhạt, ta mới cho phép nàng rời đi, bằng không, nàng phải ở lại bên cạnh ta, phải hầu hạ và thỏa mãn du͙© vọиɠ của ta, nàng nhớ chưa?”
"Nhưng, còn tướng quân..."
Lệ Nương thuộc về Tiêu Lãng tướng quân! Mà tướng quân là thúc thúc của Tiêu Uy! Lệ Nương rêи ɾỉ trong lòng.
"Đừng nhắc tướng quân trước mặt ta!" Ánh mắt Tiêu Uy trở nên lạnh lùng: "Nàng cho rằng ta muốn điều này xảy ra sao? Nhưng ta đã bị thân thể của nàng mê hoặc rồi, ta còn có thể làm gì đây? Dù có làʍ t̠ìиɦ bao nhiêu lần, ta vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn, thậm chí càng giao hoan cùng nàng càng lâu, cảm giác chiếm hữu trong lòng ta càng lớn hơn nữa!”