Lại đi thẳng về trước thêm một lát nữa, mãi cho đến khi không còn nhìn thấy bất kỳ đội săn thú nào nữa anh mới dừng lại, lén lút quay trở về, chọn một con đường khác, bắt đầu xuất phát.
Sau khi thay đổi phương hướng mấy lần, đi cũng đã đủ xa, Quý Từ Phong mới tìm được một chỗ ẩn nấp để dừng lại nghỉ ngơi.
Anh ngồi dưới đất, tựa vào một thân cây, hơi hơi thở dốc, trên trán lấm tấm mồ hôi, đùi run lẩy bẩy, hậu huyệt càng là đau đớn đến chết lặng.
Anh đúng thật đã bị một Alpha đánh dấu, bị cᏂị©Ꮒ rất nhiều lần.
Trên thực tế, mấy ngày nay anh vẫn luôn bị Alpha nhốt trong phòng, cᏂị©Ꮒ đến mức không xuống giường được.
Thật quá đáng sợ, loại cảm giác này thật quá đáng sợ.
Cơ thể bị mở ra, huyệt khang chưa phát dục hoàn toàn bị nhục hành cực lớn thọc vào, vách trong bị căng mở đến cực hạn lại bị xé rách, đường đi yếu ớt mỏng manh giống như bị hình cụ thọc vào, đau đến chết lặng.
Anh cảm thấy mình đã bị căng mở đến cực hạn, nhưng dươиɠ ѵậŧ dữ tợn của Alpha kia vẫn còn chèn vào bên trong.
Dâʍ ŧᏂủy̠ trộn lẫn với máu loãng bị thứ thô lớn nọ của người đàn ông mang ra ngoài cơ thể, chảy tí tách trên khăn trải giường.
Anh bị người đàn ông đó đè ở dưới thân, đôi chân dài bị banh mở ra, hung hăng nện giã cᏂị©Ꮒ cắm, không nơi nào có thể trốn được.
Vách trong bị căng đầy, cơ thể hoàn toàn bị mở ra, cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt chiếm cứ hết mọi cảm quan của đại não, giống như bị bóp chặt cổ kiểm soát hô hấp. Cảm giác áp bách giống như không có giới hạn cuối, vô cùng vô tận, Quý Từ Phong suýt chút nữa là cho rằng mình sẽ chết ở trên giường.
Anh ủ mưu đã lâu, giả vờ chịu thua, chờ cho Alpha hơi lơ là với mình một chút, nhân lúc hắn ra ngoài làm việc, anh mong chóng thu dọn đâu ra đó nhữung thứ muốn mang theo, hack vào hệ thống khóa, mở cửa trốn thoát, thậm chí còn không có thời gian để rửa sạch thứ mà Alpha để lại trong cơ thể, không hề dừng lại một giây nào, đi thẳng đến cửa của khu căn cứ.
Đến khi đến gần đám người rồi anh mới miễn cưỡng khống chế được bước chân của mình trong tiếng tim đập mãnh liệt, không để cho mọi người phát hiện ra sự dị thường của anh.
Giờ nhớ đến những gì đã xảy ra những ngày qua, cơ thể của anh vẫn sẽ run lẩy bẩy.
Khi đó giống như rơi vào trong làn nước vô biên, không thể hít thở nổi, vẫn luôn cứ chìm xuống, bốn bề yên tĩnh không hề có nơi nào để dựa vào, anh giãy giụa vươn tay ra, muốn bắt lấy cái gì đó…
Cơ bắp ở vai hơi hơi căng cứng, Quý Từ Phong hoàn hồn, phát hiện mình đang túm lấy vạt áo của chính mình.
Anh đột nhiên vứt vạt áo ra, siết chặt nắm đấm, hung hăng đấm một cái xuống mặt đất ở bên cạnh.
Sắc mặt Quý Từ Phong âm u, đây là thói quen mà anh mới hình thành trong mấy ngày gần đây. Trong lúc hoảng hốt anh cứ luôn túm lấy đồ đạc ở xung quanh mình, giống như người sắp chết muốn túm lấy túm lấy một sợi dây cứu mạng vậy, rõ ràng là chưa được bao lâu nhưng cơ thể anh lại giống như bị thích một con dấu khủng bố vậy.
Anh hít sâu một hơi, muốn bình tĩnh trở lại, sự tồn tại của thứ trong cơ thể anh càng trở nên rõ ràng thêm.
Mấy ngày nay, chỉ cần không bị cᏂị©Ꮒ thì trong hậu huyệt anh đều nhét thứ này. Hắn không thể đánh dấu được anh nên vẫn luôn bắt buộc anh phải ngậm thứ đó của hắn, nói rằng nếu làm thế thì có thể luôn giữ được mùi của hắn.
“Tiếc là anh không ngửi thấy.” Lần đó khi làm xong, Alpha thỏa mãn vuốt ve cái bụng phồng lên của anh, đôi môi mỏng mυ'ŧ cắn vành tai anh, nói ra những lời như thế.
Ngón tay vuốt ve ở bụng anh, nơi đó tê dại khiến Quý Từ Phong hoàn hồn lại, lúc này anh mới phát hiện mình lại thất thần nên lắc mạnh đầu, vứt tên Alpha kia ra khỏi đầu rồi lại hít sâu mấy hơi, hoàn toàn bình tĩnh trở lại.
Anh bắt đầu suy ngẫm xem bây giờ mình nên làm gì.
Bây giờ không có cách nào rửa sạch được thứ mà Alpha để lại trong cơ thể anh, vùng dã ngoại tràn ngập nguy cơ, cởϊ qυầи áo ở đây cũng không an toàn, anh nhất định phải tìm được một chỗ đủ an toàn để trốn mới có thể yên tâm rửa sạch.
Hơn nữa, anh còn có băn khoăn về những phương diện khác. Trong tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Alpha chứa pheromone của hắn, các Alpha cực kỳ nhạy bén với pheromone, anh lo rằng nếu để tϊиɧ ɖϊ©h͙ lại đây thì sẽ bị định vị nơi anh từng dừng chân.
Còn căn cứ, anh sẽ không quay về đó nữa. Dù du đãng ở bên ngoài rất nguy hiểm và cũng rất vất vả, nhưng anh có thể đi từ khu căn cứ khác đến đây thì anh cũng có thể rời khỏi đây để đến nơi khác. Hơn nữa anh đã ở đây được nửa năm trời, cũng đủ lâu rồi, những chuyện cần phải xác nhận cũng đã xác nhận hết, cũng đã đến lúc phải rời khỏi đây.
Chờ cho đến khi tất cả mọi thứ chấm dứt, Quý Từ Phong mới tựa đầu vào thân cây, nhìn về khoảng không ở nơi xa, xuất thần suy nghĩ. Anh có thể chọn một khu căn cứ có cấp bậc thấp để định cư ở đó. Những khu căn cứ đó không có tài nguyên phong phú, mức phóng xạ cũng cao, là nơi mà các Alpha khinh thường không muốn đến, Beta lại rất nhiều, có lẽ đó mới là nơi phù hợp với anh.