Lời nói của Tống Chí Thành nhất thời nghẹn ở trong miệng, không nghĩ tới Kiều Thư nhanh như vậy liền chủ động, chậm rãi hỏi: "Văn Hành nói khi nào thì về?"
Cùng với giọng nói, trái khế của người đàn ông đang rung trên đầu lưỡi của cô, nghe thấy bố chồng cố ý nhắc đến tên chồng mình, Kiều Thư cắn trái khế đang lên xuống của ông.
“Hôm nay Văn Hành không về, trưa mai mới về, cơm đã chuẩn bị xong rồi, nhanh lên.” Nghe vợ cằn nhằn, Tống Chí Thành nhéo vào lưng cô con dâu đang nghịch ngợm trả lời, "Được rồi, cúp máy." .
Sau khi cúp máy, Kiều Thư cũng buông cổ trơn bóng bị cô liếʍ láp, đầu lưỡi của người đàn ông lại chiếm lấy đôi môi đỏ mọng của cô, chui vào khoang miệng nóng ẩm, hấp thụ dịch thể trong miệng.
"Ưm……"
Kiều Thư bị bố chồng giam cầm trong ngực, bàn tay to lớn xoa nắn tấm lưng trần của cô, ông khuấy động, ngoáy ngoáy cái lưỡi mềm mại trong miệng cô.
Khi nước bọt của cô không thể nuốt xuống sắp trào ra. Lại bị bố chồng hút đi nuốt chửng, như thể ông ở trên sa mạc vô cùng khát nước, lấy đi tất cả chất lỏng mà cô tiết ra từng ngụm một.
Du͙© vọиɠ dâng trào, Tống Chí Thành che đậy hết cảm giác tội lỗi và hoảng sợ của Kiều Thư, rồi chìm vào trong đó.
Chiếc váy mỏng nhẹ như lụa, lớp vải trên vai trượt xuống ngực, vừa đủ che đầṳ ѵú, hai bầu ngực căng tròn ép sát vào nhau, Tống Chí Thành rút lưỡi đút vào trong miệng Kiều Thư, lăn lộn.
Nước bọt từ khóe miệng, lưỡi liếʍ từng inch dọc theo xương quai hàm.
"Hừ... Cha... Không, đừng liếʍ nữa..." Nụ hôn nóng bỏng khiến cô thở gấp, l*иg ngực phập phồng, bố chồng vùi vào khe ngực sâu thẳm của cô không ngừng cắи ʍút̼.
Tống Chí Thành nặng nề hôn lên bầu ngực trái đầy đặn của cô, bầu vυ' chìm xuống nảy lên theo sức ép của đôi môi, ông lại kéo khóa sau lưng cô, cố kìm nén du͙© vọиɠ cháy bỏng.
“Trước khi về, thay quần áo đã.” Ông mở cửa xe bế Kiều Thư xuống.
Hai người lợi dụng ánh sáng mờ nhạt bên đường tìm quần áo, Tống Chí Thành nhét Kiều Thư vào ghế sau, đi tới ghế lái thay đồ, cùng con dâu thay quần áo, ông sợ mất lý trí.
Kiều Thư chỉ cúi đầu thay quần áo, không dám ngẩng đầu, chờ Tống Chí Thành thay xong, sau khi hai người thu dọn xong xuôi, cô ngồi trở lại ghế phụ, xe bắt đầu khởi động, đèn mái vòm lại sáng lên.
Mọi thứ trong xe dường như đều đang cố gắng che đậy bí mật, nếu như bỏ qua đôi môi sưng đỏ của Kiều Thư, có thể cho rằng vừa rồi trong xe không có chuyện gì xảy ra.
Miệng nóng ran, Kiều Thư mở chiếc gương trên nóc xe để xem mình bị sưng như thế nào.
Gương mặt xinh đẹp trong gương tràn đầy xuân sắc mê người, đôi môi càng thêm quyến rũ, đỏ ửng không tự nhiên, ai nhìn cũng nghĩ là bị hôn, Kiều Thư thở dài: "Cha, đều sưng lên rồi."
Tống Chí Thành đang lái xe liếc cô một cái, thản nhiên nói: "Ta cũng bị sưng."
Kiều Thư ngạc nhiên trước những lời dụ dỗ của ông, nhìn ông một cách hoài nghi, chính xác là nhìn nơi sưng lên của ông, vẫn còn rất phồng, nhô cao giữa đũng quần, giống như một con rồng bị ép không thể di chuyển.
Rõ ràng là vừa nhìn đến đó, Kiều Thư lại cảm thấy cơ thể như bị thiêu đốt, vội vàng dời ánh mắt đi, lấy cây son ra thoa lên môi, màu son bao phủ môi trên, lập tức che đi màu sắc của môi