Màn làʍ t̠ìиɦ bằng lưỡi thô bạo kéo dài suốt hai tiếng mới xong.
Chẳng biết Đoàn Tiểu Thất đã cao trào bao nhiêu lần, cũng không biết chảy bao nhiêu bước, dưới kɧoáı ©ảʍ ồ ạt khó mà chịu nổi, cậu kích động đến mức ngất đi.
Khi Đoàn Tiểu Thất tỉnh lại đã là bốn giờ chiều.
Bây giờ cậu đang nằm trong phòng của người hầu, chắc là tam thiếu gia đưa cậu tới đây.
Mặc dù cậu không biết trong lúc mình ngất đi, tam thiếu gia biếи ŧɦái đã làm gì mình, nhưng ít ra là cậu đã thoát khỏi tên quản gia đê tiện kia.
Khi Đoàn Tiểu Thất hoảng hốt bồn chồn đi ra khỏi phòng, cậu vô ý va phải nhị thiếu gia Kỷ Nguyệt Ngân vừa trở về.
“Cậu… chẳng phải cậu là mỹ nhân song tính hôm qua sao?” Kỷ Nguyệt Ngân mừng rỡ nói.
“Nhị, nhị thiếu gia…” Đoàn Tiểu Thất căng thẳng tới nỗi xoắn cả lưỡi, thấy nhị thiếu gia không có ác ý gì với mình, cũng không nhìn mình bằng ánh mắt đầy tính công kích như tam thiếu gia, cậu không còn căng thẳng quá độ nữa.
“Tiểu mỹ nhân, là lão Dương thuê cậu tới đây làm sao? Cậu làm dài hạn hay là làm thời vụ?”
Đoàn Tiểu Thất suy nghĩ, đáp trả nhị thiếu gia khá là thân thiện này, “Không phải, tôi chỉ ký hợp đồng làm người hầu lâu dài, còn chuyện thức ăn trên cơ thể người là do quản gia Dương ép tôi làm!”
“Lão già này!” Kỷ Nguyệt Ngân mắng rồi hỏi, “À, cậu tên gì?”
“Tôi là Đoàn Tiểu Thất.”
Kỷ Nguyệt Ngân thấy cậu ngại ngùng, tim hắn cũng đập thình thịch theo, sau khi ho khan vài tiếng, hắn không giấu được vẻ vui sướиɠ, “Cậu là Đoàn Tiểu Thất chứ gì, sau này cậu hầu hạ cạnh tôi là được!”
“Vâng!” Đoàn Tiểu Thất có cảm giác được giải cứu, nếu có thể ở cạnh nhị thiếu gia, có khi cậu thoát được khỏi tay tam thiếu gia.
Vào lúc ăn tối.
Kỷ Nguyệt Minh thấy Đoàn Tiểu Thất đứng cạnh anh hai nhà mình, y không nhịn được cơn ghen, “Anh hai, cậu ấy trở thành người hầu của anh từ khi nào vậy?”
Kỷ Nguyệt Ngân nghe xong, vui vẻ đáp lại, “Trong hôm nay!”
Kỷ Nguyệt Minh vừa nghe là thấy khó chịu ngay, rõ ràng y đã đánh dấu mỹ nhân này trước mà.
“Anh hai, cậu ấy không nói với anh rằng cậu ấy là người của em rồi à?”
Đoàn Tiểu Thất hoảng sợ vì ánh mắt nham hiểm hung tợn của Kỷ Nguyệt Minh, cậu vội cúi đầu không dám nhìn y nữa.
“Người của chú? Chuyện gì thế này?” Kỷ Nguyệt Ngân quay đầu nhìn Đoàn Tiểu Thất, thấy cậu cúi đầu không nói, hắn lại ngơ ngác nhìn em út.
“Anh hai, nếu cậu ấy không muốn nói thì cứ để em nói.” Kỷ Nguyệt Minh thấy anh hai lo lắng, lòng y khó thoải mái hơn nhiều, bèn ung dung thong thả giải thích, “Cậu ấy đã ngủ với em rồi, chắc là bây giờ trong cái miệng nhỏ bên dưới kia vẫn còn chứa tϊиɧ ɖϊ©h͙ của em.”
“???” Kỷ Nguyệt Minh kinh ngạc đến mức suýt thì không nói nên lời, khó khăn lắm hắn mới rung động, bây giờ em trai hắn lại nói với hắn là người hắn thích đã ngủ với y? Mà đó còn là em trai ruột!
“Kỷ Nguyệt Minh! Chẳng phải chú không có du͙© vọиɠ với thân thể người ta hay sao? Hôm nay đầu óc chú bị vào nước à? Chẳng lẽ chú không thấy được anh đây thích cậu ấy? Ngủ với cậu ấy là sao hả? Chú muốn đánh nhau với anh à?”
“Anh muốn đánh thì cứ đánh, anh đừng tưởng anh là anh hai thì em sẽ sợ anh!”
“Hai người làm loạn đủ chưa?” Mọi chuyện phát triển tới mức này, ngay cả Kỷ Nguyệt Sắc không thích xen vào chuyện của người khác cũng không thể ngồi yên được.
Bây giờ không chỉ đơn giản là chuyện tình cảm vớ vẩn mà còn là một chuyện liên quan tới gia tộc.
Kỷ Nguyệt Sắc không thể nhìn hai người em mâu thuẫn với nhau chỉ vì một mỹ nhân.
“Nếu hôm nay hai đứa đánh nhau vì người ngoài, thế thì cùng cút khỏi nhà họ Kỷ đi, đừng làm mất mặt cả dòng họ!”
Thấy vẻ nghiêm túc của Kỷ Nguyệt Sắc, hai người không dám lỗ mạng làm bừa, dù gì thì anh cả cũng là con lớn nhất, dẫu có ra sao cũng đứng trước bọn họ.
Lúc này, Đoàn Tiểu Thất hoang mang, tại sao mọi chuyện lại càng lúc càng rối rắm thế này? Cậu phải làm sao đây, ai đến cứu cậu với…
“Anh cả, anh phân xử cho công bằng đi, rõ ràng là em chú ý tới người này trước mà? Em út làm như thế là quá đáng!” Kỷ Nguyệt Ngân tức giận đen cả mặt.
Kỷ Nguyệt Minh không hề nhường nhịn, y cũng nhờ anh cả phân xử, “Anh cả, anh hai nói mình chú ý tới cậu ấy thì sao chứ? Anh hai thổ lộ với cậu ấy trước hay là nói rõ cho chúng ta biết trước?”
Kỷ Nguyệt Sắc không nói gì, anh nhìn Đoàn Tiểu Thất đang run rẩy.
Sau một lúc lâu, anh mới bất đắc dĩ nói, “Hai người đều thích thì để cậu ấy thay phiên hầu hạ hai người không, sau khi không còn hứng thú nữa thì sẽ không tranh giành!”