Một màn bất thình lình này làm mọi người trong phòng sợ ngây người.
Nhất là Phượng Dụ Thành, nắm chặt nắm tay, một đôi con ngươi phun lửa gắt gao nhìn chằm chằm hai người hôn môi trước mặt, cả người không ngừng phun ra lục quang.
Trong mắt Phượng Dận Phương cũng hiện lên một tia kinh ngạc. Người khác không biết, hắn chính là biết, Phượng Khanh Tuyệt không gần nữ sắc, không phải bởi vì cái khác mà là bởi vì hắn vừa tiếp cận nữ nhân thì tâm tình nóng nảy sẽ phát tác, từ nhỏ đã như vậy, cho nên trong cung của hắn một cung nữ cũng không có, thậm chí mẫu phi của hắn cũng không thể thân cận hắn. Thế nhưng lúc này hắn dĩ nhiên có thể cùng Tô Tịch Nguyệt thân cận như vậy, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
"Khụ ...khụ! " - Tô Trường Thanh rốt cục nhìn không nổi ho khan một tiếng.
Tô Tịch Nguyệt phục hồi tinh thần lại, vội vàng đỏ bừng từ trong ngực Phượng Khanh Tuyệt bò dậy, xấu hổ rũ mắt đứng ở một bên.
Phượng Khanh Tuyệt thu liễm đi tâm tình kiều diễm trong lòng, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn về phía Phượng Dụ Thành: "Nàng đã là hoàng thẩm của ngươi. "
Phượng Dụ Thành trong nháy mắt tức giận đến toàn thân bốc hỏa, nếu mà không phải Phượng Khanh Tuyệt là trưởng bối của hắn, bên ngoài lại nổi danh nóng nảy , hắn lúc này chỉ sợ đã xông lên đánh người.
Phượng Dận Phương cau mày, không vui nhìn về phía Phượng Khanh Tuyệt: "Thập Nhất, ngươi như vậy không hợp quy củ! "
Phượng Khanh Tuyệt đã thấy rõ thái độ của Phượng Dận Phương, biết chuyện hôm nay sợ là không thể tốt, hít sâu một hơi nói: "Hoàng huynh còn nhớ rõ quyển thánh chỉ phụ hoàng ban cho thần đệ năm đó."
Phượng Dận Phương nheo mắt lại: "Đương nhiên. " - Quyển thánh chỉ này vẫn là một cái gai trong lòng hắn.
Phượng Khanh Tuyệt nháy mắt với Nguyệt Ảnh. Nguyệt Ảnh lập tức hiểu ý khom người lui ra, chỉ chốc lát sau liền cầm một quyển thánh chỉ tới.
"Thần đệ muốn dùng quyển thánh chỉ này đổi Tô Tịch Nguyệt làm chính phi của thần đệ. " - Phượng Khanh Tuyệt đem quyển thánh chỉ kia đưa cho Phượng Dận Phương.
Phượng Dận Phương khϊếp sợ nhìn Phượng Khanh Tuyệt: "Quyển thánh chỉ này giá trị ngươi hẳn là so với ai cũng rõ ràng hơn, trẫm khuyên ngươi suy nghĩ rõ ràng. "
" Thỉnh Hoàng huynh thành toàn. " - Phượng Khanh Tuyệt thái độ thập phần kiên quyết.
Phượng Dận Phương kinh ngạc nhìn chằm chằm quyển thánh chỉ kia. Hắn là thật không nghĩ tới Phượng Khanh tuyệt đối vì một nữ nhân dùng đến quyển thánh chỉ này, phải biết rằng quyển thánh chỉ này thậm chí ngay cả giang sơn đều có thể đổi được. Phượng Khanh Tuyệt cùng Tô gia thông gia đây cũng không phải là hắn muốn nhìn thấy, nhưng quyển thánh chỉ này đồng dạng cũng làm cho hắn ăn không biết vị, ngủ không yên. Hiện giờ quyển thánh chỉ này bày ra trước mặt hắn, cơ hội thu hồi quyển thánh chỉ này cũng không nhiều lắm.
Phượng Dận Phương suy nghĩ hồi lâu, rốt cục nhận lấy quyển thánh chỉ kia: "Xem ra Thập Nhất là thật tâm thích nha đầu Tịch Nguyệt này, ngươi đã lâu không thành thân, đại sự chung thân của ngươi, cũng làm cho trẫm đau đầu a, nếu ngươi trúng ý Tịch Nguyệt nha đầu này, vậy trẫm liền tứ hôn cho các ngươi. "