Khăn tắm bị anh giật ra, rơi xuống sàn, toàn bộ cơ thể cô chỉ còn mảnh vải lót che đi nơi tư mật nhất của người con gái.
Lôi Kình âu yếm hai con thỏ nảy nở vừa đủ một nắm tay của anh, môi hôn từ trán xuống khóe miệng cô rồi ngậm lấy trái cherry thơm ngát.
Anh cảm giác Trác Mộng Nhan có chút kỳ lạ, cô không né tránh nhưng cũng không đáp lại, anh cho rằng có thể là lần đầu nên cô căng thẳng đến không biết làm thế nào. Lôi Kình yêu thương bế cô lên giường.
Vừa ăn hai quả đào mọng nước vừa cởϊ qυầи lót của cô ra, ngón tay cũng nhanh chóng xâm nhập vào nơi đó, ướt đẫm rồi.
Anh cười thỏa mãn, cũng tự cởi khăn tắm quấn trên hông ra, anh thẳng lưng, xé bαo ©αo sυ đeo vào cho mình. Phát hiện cô nghiêng mặt đi nơi khác, hai má đỏ bừng. Lôi Kình cười khẽ, lần nữa đè trên người cô, tiểu huynh đệ cứng rắn đã ngay cửa động sâu hút, ướt nhẹp.
Vuốt ve tóc và khuôn mặt cô, anh ôn nhu dặn: “Đau thì cắn vào vai anh.” Không chờ cô đáp lại, bên dưới đã nhấn vào.
“Á… đau… A Kình… đau…”
Trán, cánh tay nổi lên gân xanh cuồn cuộn, anh toát cả mồ hôi, bên dưới bị cô siết chặt đến thở dốc, nhưng vẫn nhẫn nại dỗ dành cô, mυ'ŧ môi cô nhẹ nhàng: “Cắn vai anh, thả lỏng, đừng căng thẳng, qua rồi sẽ không còn đau nữa.”
Rốt cuộc cô cũng thả lỏng ra, Lôi Kình hoàn toàn lấp đầy cửa động nhỏ hẹp.
Cảm giác này… đúng là “thăng thiên” trong truyền thuyết.
Trác Mộng Nhan cắn bả vai của Lôi Kình đến khi trong khoang miệng toàn là mùi máu tanh, bên dưới đúng như Lôi Kình nói đã dần đỡ đau hơn.
Thấy cô đã thả vai mình ra, chân mày cũng giãn dần, Lôi Kình không chịu đựng nữa, bắt đầu luân động phía dưới, cùng cô trầm mê trong tìиɧ ɖu͙©.
Khoảnh khắc ấy hai mắt Trác Mộng Nhan hé mở, có chút mê man, mờ mịt nhìn đèn pha lê trên trần, thân dưới không ngừng bị xâm chiếm mạnh bạo. Cô biết mình đã mất đi gì đó, không phải trinh tiết của người con gái mà là gì đó… như niềm tin.
Kết thúc đã là 10 giờ đêm, Lôi Kình trần như nhộng bế Trác Mộng Nhan đang mệt lã vào phòng tắm, thả cô vào bồn, xả nước ấm, chính anh cũng đi vào ngồi phía sau cùng cô tắm tiên.
Trác Mộng Nhan mệt đến chẳng cử động nổi ngón tay, dựa vào ngực người đàn ông mặc cho anh tắm rửa, ve vuốt mình.
Hai con thỏ nằm trong đôi tay to lớn của Lôi Kình, anh say mê nắn bóp, không muốn dừng lại, tiếng rêи ɾỉ nho nhỏ của người yêu kí©ɧ ŧɧí©ɧ ** *** giữa hai chân anh cứng rắn lần nữa.
Nó đâm vào mông Trác Mộng Nhan, cô hầm hự dịch về phía trước nhưng eo đã bị anh kéo lại dán sát.
Môi ở bên tai cô cắn cắn, bàn tay từ trên ngực cô đi xuống háng, mạnh mẽ tách hai chân cô ra bao phủ lấy nơi đó.
“A Kình… ưm…” Ngón tay anh lại cho vào khuấy động hang động ngập nước.
Trác Mộng Nhan thở dồn dập, hai chân tự động mở lớn để anh giúp mình rửa bên dưới.
Lôi Kình đeo bao lần thứ ba, anh nhấc thân thể cô lên rồi để cô từ từ ngồi xuống nuốt dần ** *** của mình.
Khi đã hoàn toàn vùi sâu trong cơ thể cô, Lôi Kình thỏa mãn rên thành tiếng.
Tìиɧ ɖu͙© là thứ khiến người ta một khi đã nếm thử một lần thì không cách nào dừng lại, như thứ thuốc phiện khiến anh nghiện ngập.
Sáng hôm sau, ánh mặt trời đã lên cao nhưng không lọt nổi vào căn phòng hoàng gia, trên chiếc giường một đôi trai gái tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đang ôm ấp nhau đến khít chặt.
Cô gái nhỏ mở mắt, hơi cử động, thân dưới không còn quá đau nhưng chạm cái liền ứa nước mắt. Cô muốn gỡ cái tay cứng rắn của bạn trai ra khỏi ngực nhưng anh đã phát hiện, siết mạnh: “Ngủ thêm đi em, đêm qua em mệt quá rồi.”
“Nhưng em đói.” Cô khàn giọng nói, tối qua la hét quá nhiều giờ đến cả giọng cũng muốn hỏng.
Lôi Kình chống tay mỉm cười, đặt lên trán cô một nụ hôn ôn nhu rồi xuống giường.
Trác Mộng Nhan đỏ mặt khi chứng kiến anh không mảnh vải hiển hiện trước mắt, ** *** đang có xu hướng ngẩng đầu, cô thầm sợ hãi, nghĩ nó to như vậy mà có thể chui vào cái lỗ nhỏ của mình, đúng là vi diệu, thảo nào cô đau đến chết đi sống lại.
Lôi Kình bật cười thành tiếng, anh không mặc đồ mà thản nhiên đến đứng phía trước, để cô nhìn rõ chính mình: “Có phải anh rất đàn ông không?”
Vì anh cười cái thứ đó rung theo.
Trác Mộng Nhan nuốt khan né tránh ánh mắt đi nơi khác, bảo cô ban ngày ban mặt đi nhìn anh thế này, thật sự ngại lắm.
Lôi Kình không chọc cô nữa, chỉ cắn nhẹ lên bờ vai lộ ra của cô rồi vào phòng tắm.
Ngồi dậy, tựa người vào thành giường, cô kéo chăn ra, nhìn thân thể đầy dấu vết mờ ám mà đêm qua Lôi Kình đã để lại, khuôn mặt không cười nổi. Cô không hiểu sao, cô không thấy mãn nguyện khi anh và cô đã thuộc về nhau. Cảm giác này khiến Trác Mộng Nhan khó chịu kinh khủng.
Vì thân thể cô mệt mỏi nên cả ngày hôm nay đều ở trong khách sạn nghỉ ngơi, Lôi Kình cũng không dám chạm vào cô nữa, dù nhịn rất đau khổ.
Tối đó, Lôi Kình thành thật chỉ ôm cô ngủ mà không quá phận.
Trác Mộng Nhan được yên giấc.
Nhưng ngày cuối cùng cả hai bên nhau, Lôi Kình không thèm tiết chế, anh hoàn toàn chiếm hữu cô một cách mãnh liệt. Cả phòng khách sạn hoàng gia gần như chỗ nào cũng có dấu vết cả hai làʍ t̠ìиɦ.
6 giờ tối, lúc này Lôi Kình đang siết lấy eo thon xâm nhập cô từ phía sau. “Gọi tên anh, A Nhan.”
“Lôi… Lôi Kình.” Trác Mộng Nhan chống hai tay xuống sàn, từ thế này quả thật chẳng đẹp tí nào mà cô cũng không thích nhưng Lôi Kình lại mê. Anh nói: “Muốn ngắm quả đảo căng mọng của em.”
Anh hôn dọc sống lưng mảnh khảnh đẫm mồ hôi, bên dưới sắp đạt tới cao trào, cuối cùng đâm thêm vài chục cái mới dừng lại.
Lôi Kình vứt bαo ©αo sυ xuống sàn. Nằm sấp trên người cô: “Mệt không em?”
Cô không nói nổi, thở dồn dập, bị anh đè, cô nổi cáu: “Lăn xuống, đè em nặng chết đi được.”
Lôi Kình bật cười xuống khỏi người cô lại ôm cô nằm trên ngực mình. “Được chưa nào?”
Cô úp mặt nhắm nghiền mắt.
Tí nữa anh sẽ ra sân bay, sau đó cả hai lại trở về với tình trạng yêu xa. Sau đó cũng không biết đến khi nào mới gặp nhau.
Lôi Kình nhận thức được điểm này nên mới không nể nang mà chiếm hữu cô nhiều lần đến vậy.
Ăn tối xong, dỗ dành cô gái nhỏ đang phát bực vì anh quá mạnh bạo hại cô chẳng còn đi đứng nổi, Lôi Kình cũng trách mình lắm, nhưng đàn ông mà…
“Ngủ đi, không cần tiễn anh đâu.”
Trác Mộng Nhan nằm trên giường rầm rì vài tiếng rồi thϊếp đi.
Lôi Kình mυ'ŧ mạnh cần cổ cô để lại dấu ấn sâu đậm: “Bảo bối, anh sẽ sắp xếp trở lại thăm em sớm. Yêu em.” Rồi luyến tiếc rời khỏi phòng khách sạn.