Gặp Gỡ Thời Thanh Xuân

Chương 26

Mấy ngày liên tiếp Hứa Duệ đều đứng đợi mang bữa sáng cho Cố Thường Hi, mặc dù cô đã từ chối rất nhiều lần nhưng cậu không hề để tâm vẫn cứ đem đồ ăn sáng tới. Bữa sáng đó thường vào bụng của Bách Khanh, Lập Thành hoặc là Thục Tâm còn cô thì không hề dùng tới.

Ngày hôm nay Cố Thường Hi và Tần Minh cùng vào lớp thấy Hứa Duệ vẫn đứng ở trước chỗ ngồi, tay cầm túi đồ ăn sáng đợi cô. Thấy cô đi tới cậu liền đưa túi đồ ăn sáng sang, cười nói: "Buổi sáng tốt lành. Bữa sáng hôm nay của cậu."

"Buổi sáng tốt lành." Cô mỉm cười miễn cưỡng đưa tay nhận lấy, cô biết cho dù cô có từ chối bao nhiêu lần thì cậu ấy vẫn sẽ đem bữa sáng cho cô như thường lệ nên cô cũng không nói nữa.

Tay cô còn chưa kịp chạm vào túi đồ ăn sáng thì có một bàn tay ở phía sau cô duỗi ra cầm lấy túi đồ đó. Cô quay sang nhìn Tần Minh không hiểu sao cậu lại lấy nó, rõ ràng sáng nay cậu đã dùng bữa rồi.

Hứa Duệ thấy như vậy thì tức giận: "Tần Minh, cậu đang làm gì vậy? Đây là đồ ăn sáng của tôi đưa cho Hi Hi cậu mau trả lại đây."

Tần Minh đút tay vào túi, nâng mắt nhìn cậu: "Nhưng tôi sáng nay chưa dùng bữa sáng cũng khá đói nên lấy cái này ăn tạm. Cậu chắc không để bụng đâu đúng không Thường Hi?"

Cố Thường Hi nghe thấy cậu gọi tên mình, tim của cô như có cọng lông vũ quét qua cảm thấy tê dại. Cô gật đầu: "Đúng..."

"Cậu cũng nghe cô ấy nói rồi đó Hứa Duệ nên bữa ăn sáng này hôm nay là của tôi. Cảm ơn bữa ăn sáng của cậu."

Hứa Duệ nhìn thấy cảnh tượng này thì tức giận đi về chỗ ngồi, Tần Minh đặt túi đồ ăn sáng sang Bách Khanh, quay sang nhìn cô vẫn còn đứng ở đó: "Đừng có ngơ ngác đứng đó, tiết học sắp bắt đầu rồi."

Cô nghe thấy vậy thì vào chỗ ngồi xuống, Bách Khanh nhìn túi đồ ăn trên bàn: "Cậu để sang cho mình làm gì? Mình không đói."

"Tôi cũng không đói."

"Thế cậu nhận lấy làm gì?"

"Thích."

Bách Khanh: "..."

Ở phòng thể dục, Hứa Duệ cầm trái bóng rổ đi tới nhìn Tần Minh đang đứng đó khởi động nói: "Có dám đấu một trận không?"

Tần Minh quay sang thấy vẻ mặt thách thức cậu ta: "Được, tôi đấu với cậu."

Lập Thành khoác vai Bách Khanh, nhàn nhã nói: "Lần này chúng ta có cái để xem rồi."

Bách Khanh gật đầu khó tin nói: "Không ngờ cậu ấy vậy mà đồng ý đấu với Hứa Duệ. Nếu đổi lại là trước đây cậu ấy lười quan tâm đến."

Lập Thành nhìn sang Cố Thường Hi đang đứng gần đó, vỗ vai cậu ta: "Quan tâm làm gì, đi vào đấu thôi."

Động tĩnh không hề nhỏ nên những người còn lại ở trong phòng đều nghe thấy, quay sang nhìn với vẻ mặt hóng hớt tò mò. Cố Thường Hi cũng nghe thấy những lời hai người bọn họ nói lúc nãy, đưa mắt nhìn hai người họ.

Tiếng còi vang lên báo hiệu trận đấu bắt đầu, Mộng Phạn đi tới nắm lấy tay cô: "Đừng đứng đây nữa lại chỗ ngồi xuống xem họ thi đấu đi."

Cô và Mộng Phạn đi tới chỗ Thục Tâm ngồi xuống, Thục Tâm ngồi bên cạnh bày ra vẻ mặt hóng hớt: "Mình nghĩ trận đấu này có liên quan đến cậu đó Hi Hi."

Cô gật đầu tập trung nhìn hai người họ đằng đằng sát khí trên sân đang thi đấu: "Mình cũng nghĩ vậy. Nhưng mà mình không cản được hai người họ."

Mộng Phạn ở bên cạnh khoác vai cô nói: "Cho dù cậu có ra ngăn cản hai người họ cũng không nghe lời cậu nói. Tập trung xem họ thể hiện thôi."

Gần sắp hết trận 1 của trận đấu tỉ số của đội Tần Minh vượt lên đội của Hứa Duệ cách nhau một số. Sắc mặt của Hứa Duệ trầm xuống, dẫn quả bóng chạy tới nhưng bị Tần Minh đứng ra cản lại. Hai người cứ giằng co như vậy mấy phút, Hứa Duệ nhìn cậu cười nói nhỏ đủ để hai người họ nghe thấy: "Cậu thích Cố Thường Hi đúng không? Cho nên khi thấy tôi theo đuổi cậu ấy cậu đã khó chịu với tôi."

Tần Minh nghe vậy thì ngẩn ra, nhân cơ hội này Hứa Duệ dẫn bóng dễ dàng vượt qua người cậu. Bách Khanh nhìn thấy vậy thì la lên nói: "Cậu đang làm gì vậy Tần Minh?"

Bóng của Hứa Duệ vào rổ thì tiếng còi vang lên kết thúc trận 1, bọn họ ra nghỉ ngơi để chuẩn bị trận tiếp theo. Những người ngồi ở trên sân thấy cảnh lúc nãy thì xì xào bàn tán không ngớt.

"Tần Minh cậu ấy bị làm sao vậy?"

"Sao lại không ngăn Hứa Duệ lại mà để cho cậu ta đi qua dễ dàng như vậy?"

"Hứa Duệ đã nói gì với cậu ấy vậy?"

"..."

Cố Thường Hi nghe những lời bàn tán này thì nhíu mày cầm lấy chai nước đứng dậy đi tới chỗ bọn họ, Mộng Phạn và Thục Tâm cũng cầm chai nước đuổi theo.

Tần Minh cầm lấy khăn lau mồ hôi trên đầu, nhìn họ nói: "Xin lỗi."

Lập Thành lắc đầu, vỗ vai cậu: "Không sao. Tỉ số của cả hai đang hòa nhau, vòng sau cố gắng là được."

Bách Khanh cũng gật đầu, nói: "Đúng vậy nhưng mà cậu ta nói gì với cậu mà cậu lại để cho cậu ta dễ dàng vượt qua vậy?"

Tần Minh mím môi nhớ đến những câu lúc nãy Hứa Duệ nói thì lắc đầu: "Không có gì."

Bách Khanh và Lập Thành thấy cậu không có ý tứ muốn nói thì cũng không ép cậu, cầm lấy khăn lau mồ hôi trên người.

Tần Minh mải suy nghĩ nên không chú ý tới Cố Thường Hi đã đến. Cô nhìn cậu cả người đầy mồ hôi, tóc cũng ướt đi đang được cậu lau khô, cô đưa chai nước sang: "Cho cậu."

Cậu nghe thấy giọng nói quen thuộc thì cắt đứt dòng suy nghĩ, cúi xuống nhìn thấy chai nước trên tay cô, cậu đưa tay cầm lấy mở ra uống: "Cảm ơn."

Mộng Phạn và Thục Tâm cũng đưa nước cho hai người còn lại.

Hứa Duệ ở đối diện thấy cảnh đó thì sắc mặt càng âm trầm hơn, bóp chặt chai nước rỗng đã uống hết trong tay thu hồi tầm mắt.

Cô nhìn cậu uống gần hết chai nước rồi đưa sang cho cô, cô nhận lấy: "Lúc nãy Hứa Duệ cậu ấy nói gì với cậu vậy?"

"Không có gì, chuyện linh tinh thôi." Tần Minh không muốn nói chuyện đó cô nghe nên chỉ nói vậy.

Cố Thường Hi tất nhiên là không tin lời cậu nói nhưng biết có hỏi nữa cậu cũng sẽ không trả lời. Bách Khanh và Lập Thành đi tới cười với cô rồi quay sang nhìn cậu: "Đi thôi trận 2 sắp bắt đầu rồi."

Tần Minh gật đầu, đang tính để cái khăn xuống thì cô đã đưa tay ra cầm lấy: "Để mình giữ giúp cậu."

"Nhưng nó..."

"Không sao. Cậu cố lên vòng này không được thua đâu đó."

Cậu nghe vậy thì khóe miệng cong lên, đưa tay xoa đầu cô rồi cùng đồng đội vào sân. Hành động lúc nãy của cậu làm gương mặt cô đỏ cả lên, trên đầu cô lúc này vẫn còn cảm nhận được nhiệt độ trên tay cậu lúc nãy truyền tới.

Thục Tâm nhìn thấy cô vẫn còn đứng đó đỏ mặt thì kéo cô trở về chỗ ngồi: "Đừng đứng đó nữa, chúng ta về chỗ xem họ thi đấu thôi."

Trận thứ hai tiếp tục diễn ra đội của Tần Minh chiếm tỉ số vượt xa đội của Hứa Duệ. Gần cuối trận, lúc Tần Minh dẫn bóng chạy tới chỗ Hứa Duệ nhỏ giọng nói: "Đúng là tôi thích cô ấy cho nên tôi càng không để cho cậu theo đuổi cô ấy."

Nghe Tần Minh thừa nhận thì Hứa Duệ ngơ ngác đứng đó cũng không chặn bóng để Tần Minh dễ dàng vượt qua. Thật ra lúc đầu cậu cũng chỉ nói như vậy để cậu ta phân tâm, cậu cũng chỉ phỏng đoán chứ không hề xác thực liệu cậu ta có thật sự thích Cố Thường Hi hay không. Nhưng lúc nãy khi nghe cậu ấy thừa nhận thật sự đó là điều cậu không ngờ tới.

Tiếng bóng đập vào rổ khiến cậu hoàn hồn, quay đầu lại nhìn thì thấy cậu ta đã thảy bóng vào rổ tiếng còi cũng vang lên báo hiệu trận đấu kết thúc. Tần Minh lúc đi ngang qua Hứa Duệ chỉ vỗ vai cậu rồi đi về đội.

Ba người bọn cô thấy trái bóng lúc nãy vào rổ thì cũng la hét cả lên, không chỉ mình cô mà những nữ sinh khác ngồi ở đây cũng đều dùng hết sức la hét.

Sau khi tiếng còi báo hiệu kết thúc, các nữ sinh đó điều không kiềm chế được kích động la lên.

"Tần Minh, cậu soái quá đi."

"Tần Minh cậu ngầu quá."

"Tần Minh chơi hay lắm."

"..."

Còn nhiều câu khác nhau nữa nhưng Cố Thường Hi không nghe vào, đứng dậy cùng Thục Tâm và Bách Khanh đi đến chỗ bọn họ. Tần Minh thấy Cố Thường Hi đi tới, đưa tay nhận lấy khăn lau mồ hôi nói: "Cậu đi chậm quá."

Cô đưa chai nước đã mở nắp sang cho cậu, nói: "Cậu uống đi. Trận lúc nãy cậu chơi hay lắm."

Cậu nghe vậy thì nhận lấy chai nước uống, cô nhìn thấy hầu kết của cậu trượt lên trượt xuống khi uống nước mồ hôi ở trên tóc chảy xuống không hiểu sao cô đỏ mặt dời tầm mắt sang chỗ khác.

Cậu uống nước xong nhìn thấy cô đỏ mặt thì hỏi: "Cậu sao đỏ mặt vậy? Bị sốt sao?"

Cô lắc đầu, dùng tay quạt quạt: "Không có, mình thấy nóng quá thôi."

Lúc này có một nữ sinh chạy lại, nhìn cô nói: "Thường Hi lúc nãy cô chủ nhiệm tìm cậu. Đang đợi cậu ở phòng giáo viên đó."

"À được, mình lên đó ngay." Cô nghe vậy vội vẫy tay tạm biệt với bọn họ rồi chạy đi mất, những người đứng đó nghe vậy cũng không nghi ngờ gì.

Cô chạy lên phòng giáo viên mở cửa ra bước vào nhìn thì thấy chẳng có ai ở bên trong. Cô thắc mắc không phải bạn nữ sinh kia nói là cô chủ nhiệm tìm mình đang đợi ở trong phòng giáo viên sao nhưng sao lại không thấy ai. Cô đứng đợi thêm một lúc nhưng cũng chẳng có ai bước vào, cô nhíu mày suy nghĩ có khi nào cô chủ nhiệm đang đợi cô ở trong lớp không?

Cố Thường Hi bước ra phòng giáo viên đang trên đường đi về lớp, lúc đi ngang qua cửa phòng dụng cụ âm nhạc thì cửa bên trong đó mở ra sau đó có một cánh tay đưa ra kéo cô vào trong phòng rồi đóng cửa lại.