Thập Niên 80: Nhật Kí Phấn Đấu Của Ninh Vân Tịch

Chương 31: Thành Tích Không Tốt

Đến ngày tiếp theo, Mạnh Thần Hạo giúp em gái Tiểu Ngũ đi giày và mặc quần áo, ngẩng đầu nhìn thấy mái tóc dài rối xù em mình, không khỏi thở dài. Trong đầu anh nhớ lại động tác cô tết tóc cho em gái anh ngày hôm qua, đã lâu anh chỉ nhớ đến bóng dáng của cô mà hoàn toàn quên mất cô đã làm những động tác đó như thế nào rồi.

“Anh cả, em đi trước có được không?” Mạnh Thần Hi ôm theo cặp sách bước lại: “Hay là, em dẫn Tiểu Tứ đi trước, tránh nó lại tiếp tục bày trò dắt Tiểu Ngũ đi lung tung.”

Nghĩ lại việc ngày hôm qua hai đứa nhỏ cùng nhau trốn học đi chơi, Mạnh Thần Hạo gật đầu đồng ý với lời đề nghị của em gái.

“Lại đây, Mạnh Thần Tuấn.” Mạnh Thần Hi hét lên với em trai mình.

Mạnh Thần Tuấn trong miệng vẫn nhai chưa hết bánh mì buổi sáng, theo Mạnh Thần Hi bước ra khỏi nhà.

Hai người vừa bước ra khỏi nhà không lâu, Thím Chu hôm qua vừa tới nhà họ hôm nay lại xuất hiện, chặn đường hai chị em: “Đi học à?”

“Vâng.” Mạnh Thần Hi cúi đầu chuẩn bị lảng tránh người này.

“Nói thật lòng, Thần Hi, thành tích của con tốt, mọi người đều biết, vì vậy nên tiếp tục đi học. Nhưng mà, nếu thành tích không tốt, có tiếp tục học thì cũng vô ích thôi. Hoàn cảnh gia đình của các con, có cần phải suy nghĩ lại một chút không?”

Sắc mặt Mạnh Thần Tuấn tối sầm lại, đồng thời căng thẳng nhìn chị gái mình.

“Cô giáo của em ấy nói rồi, nói rằng em ấy có thể thi được 100 điểm đấy.” Mạnh Thần Hi đáp.

“Giáo viên nào mà có thể nói thằng bé có thể thi được 100 điểm vậy?” Cái miệng to bự của Thím Chu cười sắp rớt răng ra ngoài. Thành tích tệ của Mạnh Thần Tuấn như vậy ở đây ai mà không biết cơ chứ.

“Cô giáo nói như thế thật đấy.” Mạnh Thần Hi lúc đó chỉ có thể lấy những lời nói của cô Ninh Vân Tịch để lảng tránh tình huống lúc này.

“Khi nào thì thằng bé chuẩn bị thi được 100 điểm đấy?” Sự hoài nghi của thím Chu hoàn toàn đặt lên đầu của Mạnh Thần Tuấn.

Mạnh Thần Tuấn sớm đã không nhịn được nữa rồi: “Là kì thi tuyển sinh đầu vào lần này đấy.”

“Tuần sau phải không?” Thím Chu cười nói.

Mạnh Thần Hi cơn tức đã lên thấu đỉnh đầu, nghĩ người này thật quá phiền phức: “Cô giáo của em ấy đã nói rồi, nếu em ấy thi không được điểm đó, sẽ bắt em ấy quét đường cho thím Chu đấy!”

Dì Chu trợn to mắt ra.

“Tương tự, nếu em ấy thi được điểm cao, thím Chu phải làm việc nhà cho em ấy!” Mạnh Thần Hi ngẩng cao đầu, nói một mạch như vậy.

Thím Chu ném cây chổi đang cầm trên tay xuống, xắn tay áo lên nói: Ai sợ ai chứ!

Mạnh Thần Tuấn kinh ngạc nhìn quanh suốt một dọc đường, thầm nghĩ: Mau đi tìm cô giáo Ninh thôi!

Ninh Vân Tịch đang ở trường cùng với giáo viên hướng dẫn của cô là thầy Tề, và đang đứng ở trước cổng trường để chào đón những học sinh mới lớp 1 chính thức bắt đầu đi học vào ngày đầu tiên.

"Đây là giáo viên mới sao?" Các phụ huynh học sinh nhìn thấy Ninh Vân Tịch, một mặt tò mò, nhưng đồng thời mặt khác cũng có thể đoán được Ninh Vân Tịch chỉ là giáo viên thực tập. Vì vậy, phụ huynh của những học sinh này đã phớt lờ Ninh Vân Tịch, và chỉ chào Thầy Tề.

Thầy Tề đã bị choáng ngợp.

Ninh Vân Tịch gần như bị tất cả phụ huynh bỏ rơi. Nhưng điều này cũng tốt, cô có thể tập trung nói chuyện với đám trẻ.

Những đứa trẻ này thật đáng yêu, nó làm cho cô nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên đi học của mình năm đó.

Điều đầu tiên mà mỗi đứa nhỏ nhìn thấy khi đến trường là chiếc khăn quàng đỏ trên cổ áo của các anh chị lớp trên.

Mạnh Thần Chanh đi theo anh tới trường học, cũng không chớp mắt: Khăn quàng đỏ, khăn quàng đỏ! Cô bé cũng muốn những chiếc khăn quàng đỏ mà các anh chị của cô có.

Mạnh Thần Hạo nắm tay bé út, đứng ở trước mặt Ninh Vân Tịch.