Vô Cực Ma Đạo

Chương 242: Tử Lý Đào Sanh 1

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

- Có thật vậy không?Yêu quái thúc thúc không lừa gạt Tinh Nhiên chứ!

Niếp Thiên gật mạnh đầu, kiên định nói:

- Không quá một tháng, ta cam đoan tiểu ca có thể lại bay nhảy thoải mái như bình thường.

Lúc này, Đinh Hạo cũng khẽ cười nói:

- Ta thật sự không có việc gì, không cần đến một tháng, chỉ cần mười ngày là ta có thể khôi phục hoàn toàn rồi.

Nghe hai người cam đoan chắc chắn như vậy, Phùng Tinh Nhiên mới nở nụ cười, ôn nhu hỏi hắn:

- Vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, là ai đã làm ngươi thương nặng như thế?

Niếp Thiên vẻ mặt trầm trọng, cũng nhìn về phía Đinh Hạo ngóng đợi.

Một lúc sau, Đinh Hạo đem sự việc đã trải qua thuật lại cho bọn họ.

Trầm mặc một lát, Niếp Thiên nghiêm mặt nói:

- Nếu lão phu đoán không sai, tu vi người này chắc chắn phải là Phân Thần hậu kỳ, dưới tay hắn mà có thể còn sống đến bây giờ, thực lực của ngươi cũng đủ để tự hào rồi! Người này cố ý giấu diếm hành tung, nhất định là nhân vật ở trên Đoạn Hồn sơn, tuy thế rốt cuộc là ai, lão phu cũng không thể xác định được.

Gật đầu đồng ý, Đinh Hạo trầm giọng nói:

- Lần sau nếu cho ta gặp lại hắn lần nữa, bất luận hắn muốn che giấu như thế nào, ta đều có thể nhận ra! Hắc hắc, bất quá trúng phải Huyền Sát Âm lôi, chỉ sợ là trong vòng năm, sáu năm, tên này đừng mơ tưởng khôi phục được chân nguyên, nếu hắn không nhanh chân, thì đã sớm mất mạng tại đây rồi!

Kỳ dị liếc mắt nhìn Đinh Hạo, Niếp Thiên chợt lắc đầu, thở dài nói:

- Tiểu tử ngươi thật sự luôn luôn khiến cho lão phu vô cùng kinh hỉ, người này nếu không phải đánh giá thấp thực lực của ngươi, thì sợ rằng thương tích của tiểu tử ngươi không chỉ như vậy đâu, hắc hắc, không biết từ lúc nào Bát Sí Tử Mãng đã tiến hóa được bốn cánh, khó trách hắn muốn đánh lén ngươi như thế!

Đúng lúc Đinh Hạo đang muốn đáp lời thì nghe từ xa vọng lại bốn tiếng xé gió, hai người nhìn nhau, đại khái đoán được bốn người Âm Vô Xương đã quay lại.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, trong chớp mắt, thân ảnh bốn người bọn họ đã xuất hiện trong tầm mắt Đinh Hạo.

Nhìn thấy vẻ mặt uể oải của bốn người, Đinh Hạo đoán rằng chuyến này nhất định không được thuận lợi.

Bắt gặp mấy vết máu trên người Đinh Hạo, sắc mặt bốn người đại biến, bất chấp ánh mắt kinh ngạc của Niếp Thiên và Phùng Tinh Nhiên ở bên cạnh, ngay lập tức quỳ một chân xuống thỉnh tội với Đinh Hạo.

Thấy biểu hiện như vậy của bọn họ, Phùng Tinh Nhiên và Niếp Thiên mặc dù cảm thấy kỳ lạ vô cùng nhưng chỉ một lúc sau là lại thấy thư thái như cũ, Đinh Hạo cả người ẩn giấu nhiều điều thần bí, việc hắn có thể thu phục được bốn người này cũng không làm cho hai người quá ngạc nhiên nữa.

Khoát tay áo, bảo bọn họ đứng dậy, Đinh Hạo trầm giọng nói:

- Sự tình lần này không liên quan đến các người, bốn vị đừng để trong lòng, thật ra là do ta quá sơ ý, hơn nữa tu vi tên đánh lén cao hơn một bậc so với các người, hành động lại vô cùng kín kẽ, tuy thế tiểu tử nhờ trận chiến này mà được lợi không ít, do vậy thương thế này cũng hết sức xứng đáng.

Sau khi thấy bốn người khôi phục lại vẻ tự nhiên, Đinh Hạo nói tiếp:

- Thế các vị thu hoạch thế nào, đã sát tử toàn bộ đám chuột nhắt của Thị Hồn tông hay chưa?

Lắc đầu thiểu não, Âm Vô Xương hổ thẹn đáp:

-Bọn thuộc hạ làm việc bất lực, đã để cho bọn họ chạy thoát được!

Vừa dứt lời, khuôn mặt Đinh Hạo đanh lại, lạnh lùng gằn giọng:

- Bốn tên kia bất quá cũng chỉ là tu vi Xuất Khiếu kỳ, trong khi bốn người các ngươi lại cao hơn một cảnh giới, thế nhưng vẫn để cho bọn chúng đào thoát, rốt cuộc làm việc kiểu gì vậy?

Nghe hắn mắng như thế, bốn người Âm Vô Xương trên mặt lộ vẻ xấu hổ, nhưng lại không đưa ra lời giải thích nào, chỉ liên thanh luôn miệng thỉnh cầu Đinh Hạo thứ tội.

Mặc kệ những lời cầu khẩn của bọn họ, Đinh Hạo lặng thinh không nói một câu, chỉ giương đôi mắt lạnh lẽo nhìn bọn họ.

Bắt gặp tình huống kỳ dị này, Niếp Thiên cười lớn một tiếng, rồi lên tiếng giải thích giúp mấy người này với Đinh Hạo:

- Tiểu ca không nên trách cứ bốn lão, bọn họ vừa mới đến Đoạn Hồn sơn nên nhất định chưa quen thuộc địa hình, hơn nữa bọn người Thị Hồn tông vốn là chạy trốn trước, huống hồ bọn chúng rất thích giả thần giả quỷ, xung quanh Thị Hồn tông lại ẩn chứa trận pháp đặc thù có thể làm mê hoặc người, vì vậy bốn lão không thể truy sát được bọn chúng cũng không phải là do khả năng làm việc của bọn họ.

Niếp Thiên đã mở miệng nói giúp, lại nghĩ những lời này cũng không phải là không có lý, nên Đinh Hạo hừ lạnh một tiếng nói:

- Lần này bỏ qua, hy vọng lần sau sẽ không tái diễn sự tình như vậy nữa!

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑