Lúc này lời nói cũng không thể diễn đạt trọn vẹn tâm tình của hắn, hắn bất đắc dĩ vùi đầu vào giữa hai tay, xoa xoa mặt, sau đó ngẩng đầu lên nói: "Sao mẹ lại nghĩ ra cách này?"
Mặc dù Trình Hữu Dương thừa nhận mấy ngày nay hắn thật sự mất bình tĩnh với Bạc San, nhưng hắn không thể ngủ chung giường với người phụ nữ của anh trai mình.
"Chuyện này con không cần lo lắng, dù sao hiện tại con có đồng ý hay không thì vẫn phải ở cùng Bạc San. Những việc khác có thể theo ý con, nhưng chuyện này nhất định không xem xét nữa."
Thái độ ngon ngọt của Hứa Lan Chi bây giờ khác hẳn khi trước, bà đột nhiên đứng dậy khỏi ghế, chiếc ghế mây sắt màu đen trên sàn nhà bằng gỗ rỗng phát ra âm thanh lớn, sau đó bước vào phòng mà không quay đầu lại.
Hơn mười giờ tối, Trình Hữu Dương đã được dỗ dành, trong phòng khách ở tầng một chỉ có Hứa Lan Chi đang ngồi ở sofa. Bạc San thì quỳ trên mặt đất, ghé sát người vào đầu gối bà, thấp giọng cầu xin.
Mẹ Trần đứng bên cạnh, không nhúc nhích.
"Mẹ!" Bạc San ngẩng đầu lên, lộ ra đôi mắt rơm rớm nước, bộ dạng rất đáng thương.
Nhưng lúc này Hứa Lan Chi cũng không có chần chừ, bà sờ sờ đỉnh tóc của cô, nhẹ giọng nói: "Bạc San, con chuẩn bị cái tới phòng của Hữu Dương đi. Con gái ngoan, không phải mẹ ép con, mẹ thật sự có không có cách nào khác, nếu không cũng không dùng biện pháp này. Con chỉ cần quên Hữu Thiên và coi Hữu Dương như cha của Tình Tình là được. Huống hồ nếu bây giờ, con có ra ngoài tìm một người đàn ông khác cũng chưa chắc tìm được người tốt hơn Hữu Dương …"
"Nhưng Tình Tình…" Bạc San liên tục lắc đầu.
Một ngày nào đó, cô bé sẽ biết sự thật, sẽ xấu hổ thế nào khi biết mẹ ở với anh trai của bố mình.
"Không…không đời nào."
Ngay cả Bạc San, người đã quen nghe theo lời
của người khác, cũng có lúc vì bản thân mình mà phản kháng.
Hứa Lan Chi nhìn thấy hai hàng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạc San, mặc dù có chút bất đắc dĩ, nhưng trong lòng vẫn rất kiên quyết, "Mẹ chỉ là nghĩ đến Tình Tình, cha mẹ con vội vàng muốn con trở về, mẹ không phải là không biết ông bà thông gia có ý gì. Cho dù con không tái hôn, mẹ cũng sẽ không giao cháu gái cho con. Tình Tình nhất định phải có một gia đình trọn vẹn, nếu không phải con thì sẽ là người khác cho nó. Mẹ sẽ chờ Hữu Dương kết hôn, sau đó giao Tình Tình cho nó nuôi dưỡng, đến lúc đó, Hữu Dương vẫn là cha của Tình Tình."
Bạc San cảm thấy không có sức phản kháng, cả người mềm nhũn ngã trên thảm.
Lúc này, Hứa Lan Chi cũng cảm thấy mình nói hơi nặng lời, sắc mặt liền thay đổi, tiến lên đỡ cô dậy, dịu dàng nói: "Được rồi, ngoan, đứng dậy trước đi, mẹ chỉ là nói chuyện với con trước mà thôi, còn lại vẫn là do bọn con quyết định. Bây giờ, con đem bát cháo mẹ Trần vừa nấu cho Hữu Dương đi, nó đang ở phòng làm việc."
Bạc San từ dưới đất đứng dậy, lấy tay lau nước mắt, cô biết Hứa Lan Chi rất rộng lượng. Nhưng ý tứ trong câu nói của bà rất rõ ràng, dù thế nào đi chăng nữa, cô chỉ có nước ngoan ngoãn nghe lời thì mới có quyền ở bên cạnh Tình Tình.
Lúc này, đầu óc Bạc San rối bời, cô không biết nên làm thế nào cho phải. Nhưng lúc nay chỉ có nghe lời mẹ chồng trước, cô mới có cơ hội nghĩ biện pháp đối phó khác. Vì thế, Bạc San đứng dậy, chậm rãi đi đến bên bàn, bưng cháo vẫn còn âm ấm đi lên lầu hai.