Trình Hữu Dương người bật đèn ngủ, hắn lấy từ trong hộp ra một điếu thuốc, dùng bật lửa châm, yên lặng hút.
Cảnh tượng trong mơ vừa rồi còn phảng phất trong tâm trí hắn. Làn da mềm mại, âʍ đa͙σ se khít, mọi thứ đều giống như chính hắn đã trải qua. Trình Hữu Dương tựa lưng vào đầu giường, nhả một vòng khói về phía trần nhà trắng phau. Hắn cúi đầu nhìn côn ŧᏂịŧ đang rạo rực ở dưới đũng quần, thầm chửi tục vài câu, đứng dậy đi vào nhà tắm, tắm nước lạnh.
Bởi vì vẫn là cuối mùa xuân, ngày ngắn đêm dài, khi hắn từ trong phòng tắm đi ra, trời đã rạng sáng. Nhà họ Trình cũng không có thói quen ngủ nướng trong phòng, cả nhà phải ngồi ăn sáng cùng nhau nên sáng sớm đã có bảo mẫu gõ cửa, thông báo biết bữa sáng đã chuẩn bị xong.
Trình Hữu Dương mặc quần áo và đi xuống cầu thang.
Trên bàn ăn, Hứa Lan Chi ngồi ở ghế đầu, bà chưa động đũa, chỉ ôm Trình Ngữ Tình vào trong lòng, nhẹ nhàng ru, ngâm nga một điệu.
Cũng không ai dám đi lên để thuyết phục.
Kể từ khi Trình Hữu Thiên qua đời, đứa cháu gái nhỏ duy nhất bị bỏ lại đã trở thành mạng sống của bà. Nếu mỗi ngày sau khi thức dậy mà không ôm cô bé một lúc, Hứa Lan Chi có thể sẽ ngớ ngẩn cả ngày.
Trình Hữu Dương đi qua, nhìn cảnh tượng này, hắn bất giác cau mày, đang định nói vài câu, lại vô tình nhìn thấy Bạc San đang cúi đầu ăn sáng.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo len dệt kim màu trắng kiểu hai dây, trông thanh mảnh và yểu điệu. Hai đỉnh núi trên ngực không rõ ràng, cô đang ăn cháo mà không vội vã, điều này khiến Trình Hữu Dương liên tưởng tới cảnh cái miệng nhỏ nhắn này nếu ngậm chặt côn ŧᏂịŧ và nuốt tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn thì sẽ xuất thuần tới mức nào.
Trình Hữu Dương kéo cà vạt, chậm rãi ngồi xuống, vẻ mặt lành lùng như thể ý nghĩ dâʍ đãиɠ với chị dâu vừa nãy không phải của hắn, ung dung ăn bữa sáng. Hắn nhìn không được mà bảo mẹ đưa Tình Tình cho bảo mẫu bế.
Trong nhà họ Trình, ngay cả Trình Đồng Quang cũng không dám nói những lời như vậy. Những lời này dám nói với Hứa Lan Chi cũng chỉ có một mình con trai thứ hai trong nhà là Trình Hữu Dương.
Hứa Lan Chi hôn lên má cháu gái trước khi đưa Trình Ngữ Tình cho bảo mẫu rồi bắt đầu ăn sáng.
Mẹ Trần đứng ở phía sau, tất cả những điều này bà ấy đều nhìn thấy. Bà ấy là một người thông minh và có con mắt tinh tường nên đương nhiên chú ý đến ánh mắt mà Trình Hữu Dương nhìn Bạc San vừa rồi. Đó đâu phải là ánh mắt em chồng nhịn chị dâu, rõ ràng là giống một con sói đói nhìn chằm chằm vào con dê nhỏ đã thèm khát bấy lâu.
Bà ấy thở dài một hơi, đưa đứa bé cho Hỉ Thúy bế lên phòng. Vừa đi lên lầu, vừa nghĩ chuyện này cũng không có gì, liền móc ra linh hồn của đại thúc chưa từng thấy mỹ nữ, thật muốn tìm lại người cũng không phải phút chốc, còn có điều kiện tốt hơn. thiếu gia.có thể.
Mẹ Trần suy nghĩ như vậy, đáng thương nhất vẫn là Tình Tình bé bỏng.
Bố mất đã đành, mẹ cũng có khả năng mất theo!