Một tuần sôi nổi hỗn loạn này rất nhanh đã đi qua, mọi người nghênh đón Top10 nghênh đấu phần hai của《 Sao sáng ngày mai 》. Một kỳ này lời mười phần, ước chừng chiếm cả một khoảng hotsearch, khán giả theo dõi so với phần một nhiều thêm không ít.
Các thí sinh tự nhiên cũng là dồn hết sức lực, từ sau một vòng Diệp Thương cường thế gϊếŧ ra, hướng đi của cuộc thi đấu càng khó bề phân biệt.
Trịnh Triệu cùng đồng đội vừa mới diễn tập xong đi ra khỏi phòng phát sóng, liền đυ.ng mặt Diệp Thương cùng Lệ Tử Hàng, hai người hình như đang nói chuyện gì, căn bản không chú ý đến cậu ta.
Sắc mặt Trịnh Triệu lập tức trầm xuống: "Từ từ!"
Lệ Tử Hàng dừng bước chân lịa liếc cậu ta một cái, Trịnh Triệu đi đến phía trước một bước, đang chuẩn bị buông lời hung ác với hai người.
Nhưng mà Diệp Thương lại giống như chưa nghe thấy gì, trực tiếp lướt qua cậu ta, chỉ là phát hiện Lệ Tử Hàng không đi, mới nghi hoặc hỏi: "Có việc?"
Lệ Tử Hàng dường như không có việc gì mà thu hồi ánh mắt: "Không có việc gì."
Hai người làm như không thấy mà lướt qua Trịnh Triệu.
Trịnh Triệu tức nổ phổi, oán độc mà nhìn hai người.
Cho mày kiêu ngạo một chút thôi, chỉ cần buổi phát sóng đêm nay két thúc, mày sẽ vĩnh viễn biến mất ở tiết mục này!!
Vì đảm bảo sự mới lạ và kí©ɧ ŧɧí©ɧ của từng tiết mục, diễn tập của các tuyển thủ đều được tách ra, trừ bỏ nhân viên công tác ở hiện trường, đến thầy hướng dẫn cũng không thể nhìn.
Hạ Phi trước nay luôn luôn tôn trọng quy tắc của tổ tiết mục, lúc này lại ngoài ý muốn chịu không nổi. Trận thi đấu trước, ông rất xem trọng Diệp Thương, lại không nghĩ rằng Diệp Thương sẽ quay trúng 《 Hạ Trùng 》, điều này làm cho Hạ Phi vốn muốn bảo vệ hạt giống tốt kiên định lập trường.
Rốt cuộc một người là một ngôi sao vừa được phát hiện, một người là thần tượng ông sùng bái nhiều năm, cái nào nặng cái nào nhẹ, căn bản không cần rối rắm.
Dù vậy, gần tới ngày thi đấu ông vẫn có chút bất an, chỉ là quy củ không thể phá, ông chỉ có thể lui một bước, cho trợ lý của mìnhđi nhìn xem diễn tập.
Hạ Phi ở khách sạn chờ, thấy trợ lý tiến vào, vội vàng hỏi: "Thế nào?"
Trợ lý nhìn hắn, muốn nói lại thôi.
Hạ Phi không ngăn được tức giận: "Nói chuyện đi!"
Trợ lý đi theo ông nhiều năm, biết ông từ trước đến nay rất cố chấp, mà sự tình lần này còn liên quan đến thần tượng của ông Lục Dương, muốn ông bỏ qua một lần quả thực chính là đang nằm mơ, nhưng trợ lý nghĩ đến hai người hào quang bắn ra tứu phía trên sân khấu kia, do dự mãi mới nói: "Ông chủ, xem như tôi đi theo ông nhiều nưm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, đối với đội này có thể ôn hòa một chút không?"
Hạ Phi: "???"
Hạ Phi quả thực không thể tin được vào tai mình, người trợ lý này theo ông rất nhiều năm, thành thật trung hậu lại không thích nói chuyện, đây chính là lần đầu tiên hắn đưa ra yêu cầu vô ý như vậy với mình, cũng không biết là rốt cuộc hắn đã nhìn thấy cái gì, mới có phản ứng như vậy.
Chỉ là mặc kệ Hạ Phi hỏi như thế nào, trợ lý đều không nói một lời.
Hạ Phi không chỉ không dễ chịu được chút nào, mà ngược lại ruột gan càng thêm cồn cào.
Điều này dẫn tới lần đầu tiên không chuyên nghiệp của ông, suốt trận thi đấu đều có chút thất thần, vì thế các thí sinh cùn khán giả đều phát hiện, thầy Hạ luôn khắc nghiệt độc miệng, lúc này đây ngoài ý muốn ôn hòa. Ngay cả Trịnh Triệu xuất hiện sai lầm cũng không bị hung hăng quở trách.
Trịnh Triệu sau khi xuất hiện sai lầm, vốn rất sợ hãi, ai ngờ Hạ Phi giống như không có nhìn đến, thuạn miệng nhận xét vài câu rồi cho bọn họ đi xuống.
Trịnh Triệu nghĩ mà sợ rồi nhẹ nhàng thở ra, thời điểm xuống sân khấu,vừa lúc thấy Diệp Thương cùng Lệ Tử Hàng chuẩn bị lên sân khấu từ bên kia, trong lòng tức khắc dâng lên phẫn hận, vốn cậu ta muốn phát huy xuất sắc, hung hăng áp chế hai người này,lại không nghic bản thân sẽ phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy.
Chẳng qua không sao cả, cậu ta an ủi chính mình, Hạ Phi tuyệt đối không cho bọn họ thăng cáp, bản thân vẫn sẽ thắng!
Đến lượt Hạ Phi và Diệp Thương lên sân khấu, tinh thần của Hạ Phi lập tức rung như dây đàn, so với phía trước chuyên chú hơn rất nhiều. Hiện trường và làn đạn cũng là đang nghị luận rất sôi nổi, tất cả mọi người đều biết, cao trào đến rồi.
【 Còn tưởng rằng thầy Hạ đổi tính, hóa ra là giữ đại chiêu đến tận bây giờ! 】
【 Anh ơi a a a a a 】
【 Đếm ngược đến vả mặt......】
【 Tôi mẹ nó không tin Diệp Thương rác rưởi có thể vào top6! Vào Top6 tôi livetream ăn cứt! 】
【 Là anh trai lần trước sao? Thế còn vụ ăn cứt lần trước nói làm sao? 】
Thái độ Diệp Thương nhẹ nhàng, giống như cũng không biết bản thân mình sắp đối mặt với dạng Tu La tràng gì, nhưng Lệ Tử Hàng thật ra thế mà có chút hồi hộp. Cậu sáng nay mới biết đucợ ông thế mà muốn đến hiện trường, hơn nữa 《 Hạ Trùng 》 khó khăn cũng làm cậu có chút không vững, nên khi lên sân khấu, giọng nói thế nhưng có điểm vội vã.
Diệp Thương nhớ tới Thẩm Hoài đồng ý đứng dưới đài xem bản thân thi đấu, chỉ là dưới sân khấu là một mảnh đen nghìn nghịt, hắn căn bản không tìm thấy vị trí của Thẩm Hoài.
Diệp Thương tiếc nuối mà thu hồi ánh mắt, lúc này mới chú ý đến trạng thái của đồng doouj mình có chút không đúng, hắn đυ.ng cánh tay của Lệ Tử Hàng: "Cậu sợ?"
Lệ Tử Hàng đơ một lúc, gánh nặng thần tượng lập tức phát tác, vân đạm phong khinh nói: "Ai sợ, không thể nào."
Diệp Thương nhướng mày, lộ ra một nụ cười biết mà không nói.
Lệ Tử Hàng: "......" Đồng đội của cậu quá đáng ghét!
Chẳng qua trải qua một màn trêu trọc này, tâm tình của cậu quỷ dị bình tĩnh trở lại.
Dưới sân khấu Lệ Loan gắt gao cau mày, oán giận nói: "Người cũng chưa lên sân khấu, bọn họ hét cái gì!!"
Trợ lý rất bất đắc dĩ: "Chủ tịch, các fan chính là như vậy."
Lệ Loan hừ lạnh một tiếng: "Tôi còn không biết sao? Tôi năm đó......"
"A!!!"
Lệ Loan còn chứ kịp nói hết lời, thiếu chút nữa đã bị tiếng hét chói tai bên cạnh dọa sợ, lúc này mới phát hiện Lệ Tử Hàng cùng Diệp Thương đã lên sân khấu, các tiếng thét chói tai của các fan lại đề cao âm lượng lên một level mới.
Trong tiếng thét chói tai hai người mặc tây trang cổ sọc, tóc trên trán được vuốt ngược lên, áo sơ mi chỉ tháo hai cúc trên cùng, tỏa ra khí chất cấm dục mà gợi cảm lên sân khấu. Đây là trang phục mở màn 《 Hạ Trùng 》 của Lục Dương, năm đó lưu hành khắp nước Hoa, ba mươi năm đi qua, uy lực vẫn như cũ không giảm.
Chẳng qua đèn chợt tắt, hiện trường cũng dần an tĩnh lại.
Hai người đứng lưng tựa lưng, Lệ Tử Hàng quay mặt nhìn phía sân khấu, Diệp Thương quay mặt vào bên trong.
Theo ý bảo bắt đầu của Lệ Tử Hàng, một trận trống kịch liệt đột ngột xuất hiện, sau đó Lệ Tử Hàng ôm ghi-ta đàn một khúc nhạc dạo, âm sắc của cậu rát có cảm xúc, cảm giác sân khấu cũng rất mạnh mẽ, lớn tiếng dọa người, vừa mới bắt đầu đã nhấc lên một luồng sóng nhiệt.
Đoạn cải biên này rất có trình độ, mặc dù bắt bẻ như Hah Phi cũng không thể không thừa nhận, mày của ông cũng dần dần giãn ra.
Lệ Tử Hàng không phụ sự mong đợi của mọi người, ổn định phát huy, trực tiếp đem không khí đẩy lên cao trào.
Theo sự chuyển đổi của nhịp điệu, Lệ Tử Hàng cùng Diệp Thương thay đổi vị trí, tiếng hút khí phát ra rõ ràng ở hiện trường.
Diệp Thương đem tóc vuốt ngược, lộ ra vầng trán no đủ, đuôi mắt hình như có chút phấn mắt, giúp cho cặp hắc đồng càng thêm thâm thúy, hắn một tay cầm microphone, hai mắt kia đạm mạc đảo xuống dưới sân khấu, chưa cần hắn mở miệng ca hát, đã bá đạo cướp lấy tầm mắt của mọi người.
Khi hắn hát lên câu hát đầu tiên, cơ hồ tất cả mmoij người đều nổi một tầng da gà, hiện trường giống như yên tĩnh lại trong chớp mắt, ngay sai đó vang lên tiếng vỗ tay.
Chỉ cần một câu, thắng thua phân định.
Hạ Phi mở to hai mắt, giống như không tin mình đang nghe được cái gì.
Mà Lệ Loan dưới sân khấu phản ứng so với ông không khác biệt lắm, mấy năm nay hai người nghe bài hát《 Hạ Trùng 》 này không dưới trăm vạn lần, đối với bài hát này cực kỳ hiểu biết, mà mấy năm nay người bắt chược Lục Dương không ít, cũng không phải không có người có giọng hát giống hắn, nhưng chung quy chỉ là giống thân không giống thần, khuyết thiếu loại khí phách đoạt hồn đoạt phách này của Lục Dương.
Nhưng mà Diệp Thương không giống.
Thanh âm của hắn cùng Lục Dương kém khá xá, hơn nữa biên khúc thay đổi, cùng nguyên khúc có thể nói là khác nhau như trời với đất.
—— Lục Dương.
Nếu luận âm sắc, Diệp Thương không bằng Lệ Tử Hàng, luận thực lực, vòng đào thải lúc trước đã chứng minh Lệ Tử Hàng với Diệp Thương đều xuất sắc, nhưng với bài hát này, Lệ Tử Hàng lại bị hoàn toàn áp chế. Này không phải do Lệ Tử Hàng phát huy thất thường, mà là do Diệp Thương quá mạnh, tiếng ca của hắn vừa mạnh mẽ vừa có lực, cùng với tình cảm mạnh mẽ xâm nhập từ thân đến tâm, khiến đồng đội của hắn phá lệ nhạt nhòa
Hắn giống như vầng thái dương đột nhiên xuất hiện, không phân phải trái mà che đi những ánh sao khác.
Người như vậy không hợp với hợp xướng, bởi vì chỉ cần cùng hắn đứng trên sân khấu, mặc kệ là ai, đều chỉ có thể làm nền.
Nhưng mà Diệp Thương biểu diễn cũng dừng tại đây.
Nguyên bản 《 Hạ Trùng 》 chính là thế giới của người trưởng thành đầy rẫy bóng tối, dụ hoặc cùng giãy dụa.
Nhưng mà giờ phút này, trong bóng đêm vô tận xuất hiện một tia sáng.
Cao âm của Diệp Thương trong trẻo thấu triệt, giống như đã đột phá âm vực của bản thân, lại biểu hiện đến không có sơ hở, dễ như trở bàn tay. Rồi nhiều lần thay đổi giữa thật thanh giả thanh, lại nhuần nhuyễn tự nhiên, ổn định giống như ở trong phòng thu.
Người xem dưới sân khấu đều đờ người ra, có người thậm trí còn gắt gao bưng kín miệng, đến hô hấp cũng không dám phát ra âm thanh. Màn hình đảo qua mấy vị giám khảo, biểu tình của ba vị giám khảo cùng khán giả cũng không khác biệt.
Ánh mắt Thẩm Hoài đuổi theo Lục Dương, trái tim có cảm giác tê tê ngứa ngứa, giống như điều mà anh vẫn luôn truy đuổi mấy năm nay rốt cuộ cũng có đáp án.
Diệp Thương ở trên sân khấu cùng bình thường hoàn toàn bất đồng, hắn giống như một khối nam châm sắt, chỉ cần không cẩn thận thấy được hắn, ánh mắt sẽ không thể rời đi. Người như hắn, nhìn như cái gì cũng không quá để ý, cố tình lại có một tín ngưỡng thành kính đối với sân khấu, hắn có thể chịu đựng ba mươi năm cô tịch, vẫn như cũ lưu giữ loại đam mê đơn thuần mà nồng nhiệt này, sân khấu tự nhiên trả cho hắn thứ vũ khí mạnh nhất.
Đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, không thể chống đỡ.
Hạ Phi nhìn Diệp Thương, trong mắt là cuồng nhiệt đến bản thân ông còn không chú ý đến.
Khí chất như vậy, biểu hiện mạnh mẽ như vậy, nhiều năm như vậy,ông chỉ nhìn thấy trên người một người.