Giữa tháng 6, bên ngoài công ty giải trí Thần Tinh vẫn có nhiều fan vây quanh như cũ, dưới ánh nắng mặt trời tràn đầy chờ mong được thấy idol.
Mà ở bên trong công ty, ánh mặt trời chói chang bị cửa kính ngăn lại, chiếu ánh sáng nhu hòa lên khắp căn phòng, giữa phòng là máy điều hòa mạnh mẽ tỏa nhiệt, giúp căn phòng duy trì ở mức 20 độ C.
Cửa phòng luyện tập bỗng nhiên bị mở ra, một người đàn ông đi đến, anh ta có vóc dáng cao, tóc đen được vuốt ra sau đầu, hốc mắt thâm thúy, mang một chiếc kính gọng vàng, cái mũi cao thẳng, bởi vì môi hơi nhếch mà có vẻ khó tiếp cận. Mặc dù thời tiết nóng bức nhưng vẫn mặc một than tây trang chỉnh tề, đến cái nút trên cùng cũng được cài cẩn thận, cả người lộ ra khí tức tinh anh lãnh đạm thượng lưu và cấm dục.
Nhìn thấy anh ta, những người đang cười đùa bên trong giống như bị phong ấn tập thể.
" Anh...Anh Thẩm."
Mấy thực tập sinh bất an nhìn nhau, lén lút rời phòng luyện tập, chì còn một thiếu niên có gương mặt tinh xảo, câu ta tên là Bạch Vĩ Gia, từ khi ký hợp đồng với công ty Thần Tinh rồi ra mắt một năm nay, danh tiếng tang nhanh giống như tên lửa, hiện giờ chính là người mới mà công ty chú trọng.
Cậu ta mím môi: "Anh thẩm."
Thẩm Hoài nhìn thoáng qua phòng tập rối tung, lạnh lùng nói: " Tôi vừa nghe thầy dạy nhảy nói cậu ba ngày nay không chú tâm tập luyện?"
Nghe anh hỏi, Bạch Vĩ Gia chột dạ cúi đầu, rồi lại không phục biện hộ: " Tôi vừa được nhận Ngôi sao mới xuất sắc nhất..."
" Chỉ là Ngôi sao mới xuất sắc nhất mà thôi." Thâm Hoài không thèm để ý, " Hiện tại, luyện tập."
Bạch Vĩ Gia dùng sức cắn môi, dưới sự thúc giục của Thẩm Hoài, không tình nguyện mà đi mở nhạc, sau đó nhảy theo bài nhạc đã được dựng trước, kết thúc một bài, trên trán Bạch Vĩ Gia đã phủ đầy mồ hôi, cậu ta thở phì phò, muốn đi tắt nhạc nhưng bị Thẩm Hoài ngăn lại.
" Bây giờ phải chuẩn bị luyện tập chuyên sâu, hơi thở của cậu vẫn quá kém, đến lúc lên sân khấu cậu muốn cho khán giả nghe cậu thở hả?" Thẩm Hoài dừng một chút, " Bắt đầu từ hôm nay, đến phòng luyện tập trước, mỗi ngày luyện thêm 2 giờ."
Lời này giống như chọc vào đúng chỗ đau của thiếu niên, cậu ta cuối cùng cũng không nhịn được mà rồ lên: " Anh bị điên à! Bây giờ đéo ai lên sân khấu hát live! Luyện tập luyện tập luyện tập! Anh mẹ nó chỉ biết bắt tôi luyện tập! Người khác hot lên thì đều nhận đại ngôn với tống nghệ, đến lượt tôi thì vẫn phải suốt ngày luyện tập giống như trước!"
Câu ta hung hăng đá một chân vào loa, chỉ vào bản thân rồi gào lên với Thẩm Hoài: " Ông đây bây giờ là lưu lượng! Lưu Lượng anh hiểu không! Fan chỉ cần thấy tôi trên sân khấu, cười một cái, vẫy tay một cái là ngoan như cún tiêu tiền! Hiểu Không!"
Thẩm Hoài lạnh nhạt nhìn cậu ta nổi điên, chờ cậu ta thở hồng hộc bình tĩnh lại, mới nói: " Tôi đã mời giáo viên thanh nhạc, tí nữa sẽ đến đây, buổi chiều tôi còn có cuộc họp, đi trước."
Bạch Vĩ Gia hung tợn mà nhìn chằm chằm bóng dáng của Thẩm Hoài, chỉ cảm thấy cả một năm vất vả đều biến thành oán khí, từ khắp xương cốt xông thẳng lên đầu, không lựa lời mà nói: " Anh tỉnh lại đi! Tôi sắp đổi người đại diện! Ai cmn còn kiên nhẫn để học mấy cái khóa học kia chứ!
Ngón tay Thẩm Hoài run rẩy, dừng bước.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Vĩ Gia phẳng phất ác ý vặn vẹo, nhìn bóng dáng anh rồi khoái trí nói: " Anh cho rằng chiều nay tôi phải học cái thứ gì đó hả, chị Cassie nói, chỉ cần tôi đến, lập tức có thể ký đại ngôn cho riêng mình, chị ấy còn nói sẽ giúp tôi tiến vào giới thời trang, còn anh thì sao! Anh giúp tôi được cái gì! Anh lúc trước còn nói sẽ cho tôi ký với Phương Ký Thanh, chẳng qua đều là gạt người!"
Phương Ký Thanh là nhạc sĩ kim bài, tuy số lượng sản phẩm có hơi ít, nhưng chỉ cần ra tay là bạo, nhưng anh ta phần lớn chỉ hợp tác với sao có cấp bậc thiên vương, thiên hậu, tiểu trong suốt nghĩ cũng đừng nghĩ. Hơn nữa người này tính tình lớn, lại mang sự thanh cao của người làm nghệ thuật, thực chất Bạch Vĩ Gia một chút hi vọng cũng không có, nhưng Thẩm Hoài không bao giờ nói miệng, cho nên có lẽ câu ta đã sớm cùng Cassie nói chuyện đổi người đại diện nhưng chịu đựng không nói ra ngoài, hiện giờ chắc là nhẫn không nổi.
Thẩm Hoài quay người lại, Bạch Vĩ Gia vốn đang mắng người hăng say giống như bị bóp lấy cổ, Thẩm Hoài không chút tức giận, anh nhìn Bạch Vĩ Gia, nhẹ giọng nói: " Hóa ra là cậu luôn nghĩ như vậy?"
Bạch Vĩ Gia không kiên nhẫn trả lời: " Đúng vậy, thời đại này còn ai quân tâm thực lực! Lưu lượng mới là vua, loài đồ cổ như anh nên bị đào thải rồi!"
Thẩm Hoài khẽ cười một tiếng, không biết là đang cười cậu ta hay đang cười chính mình.
Chuyện hai người cãi nhau rất nhanh liền đến tai cao tầng, Thẩm Hoài hờ hững ký hiệp ước, không để ý đến bồi thường của công ty, xoay người rời đi. Lúc này sự việc đã sớm lan truyền, những ánh mắt đánh giá cùng tiếng bàn luận khe khẽ từ bốn phía truyền lại.
" Vĩ Gia thật sự đổi người đại diện?"
"Giả sao được! Anh Thẩm như ma quỷ đối với người mới ai mà chả biết! Ngày trước Hứa An Kỳ không phải sau khi rời Thần Tinh thì hot à?"
" Nhưng nếu không nhờ anh Thẩm đào cậu ta ra, lại một đường nâng người hot, cậu ta làm sao có ngày hôm nay. Bây giờ vừa mới ngoi đầu lên đã đá người đi, cũng quá là ăn cháo đá bát, vong an phụ nghĩa."
" Cậu không quên ân nghĩa, thế có cơ hội hot cậu không đổi?"
"....."
Thẩm Hoài giả vờ như cái gì cũng không nghe thấy, vào thang máy.
Thẩm Hoài xuống gara, ngồi vào xe của bản thân, giữa mày hiện lên sự mệt mỏi, anh tháo mắt kính xuống, nhéo nhéo lôn mày, ánh mắt lơ đãng nhìn tới ghế phụ, có một phần văn kiện.
Đây là một ca khúc có bản quyền và tên tác giả chính xác là Phương Ký Thanh.
Thẩm Hoài yên lặng nhìn hiệp ước, đúng lúc này, tiếng Wechat vang lên, người gửi chính là lãnh đạo trực tiếp của Thẩm Hoài, tổng giám đốc bộ quản lý nghệ sĩ Minh Vi.
- -Giới giải trí này chính là vậy, đừng nghĩ nhiều, một năm nay cậu cũng vất vả rồi, tôi cho cậu giải phóng một tuần, đi chơi giải sầu đi.
Thẩm Hoài khẽ cười một tiếng, trả lời " Cảm ơn", sau đó ném điện thoại sang một bên, khởi động xe rời đi.
Xe đi một đường thẳng đến sân bay, anh mua một vé bay gần nhất, đích đến là Thành phố Tinh Hà.
Sau khi Thẩm Hoài tới TP Tinh Hà, nhìn thấy một đống người ồn ào, mới biết gần đây mở cửa bảo tàng về Lục Dương, hấp dẫn những người mê Rock and Roll trên khắp thế giới và cánh truyền thông đến.
Lục Dương là ngôi sao Rock and Roll truyền kỳ của Hoa Quốc, tuy rằng qua đời ngoài ý muốn, nhưng đã để lại trong lịch sử ngành âm nhạc nước Hoa một tấm bia lớn.
Ở cái thời mà Rock and Roll vẫn chưa được thịnh hành, thế mà ba đĩa nhạc của Lục Dương đều là đĩa bạch kim. Không chỉ tạo ra kỷ lục, hắn còn dung sức một người nâng nhiệt của Rock and Roll trên toàn Hoa Quốc, cho đến nay vẫn hung thịnh không suy. Năm 2017, giải thưởng Mễ Quốc Khoa Luân giúp Lục Dương tiến vào con đường danh nhân, là gương mặt đầu tiên của châu Á tiến vào con đường Rock and Roll danh nhân.
Thẩm Hoài tuy không phải fan của Lục Dương, nhưng vẫn không nhịn được tò mò, mua một vé vào thăm quan.
Vừa vào anh liền hối hận, anh vẫn là xem nhẹ bản tính thích xem náo nhiệt của người dân Hoa Quốc, bên trong lúc nhúc nhốn nháo chỉ có thể thấy được đầu người.
Ở của chính là tuyển tập poster của Lục Dương mấy năm qua, sau đó là những ca khúc hắn đã phát hành trong suốt cả đời cùng với đó là bút tích và di vật, ở bên cạch còn có một phim trường nhỏ chiếu một buổi biểu diễn 3D.
Trên sân khấu người đàn ông thân thể cao lớn, làn da màu đồng, ngũ quan lập thể thâm thúy, nhìn mười phần dương cương, hắn ôm ghi-ta gào rống, tiếng nhạc khiến trái tim của người nghe chấn động, người bên dưới hoàn toàn bị hắn chi phối hô hấp, căn bản không có cách nào rời mắt, chỉ có thể thần phục dưới giọng hát của hắn.
Khả năng thống trị sân khấu như thế, không lạ khi hắn được các tạp chí tung hô là " Bạo quân Rock and Roll."
Thẩm Hoài đứng trong đám người, bị bầu không khí ảnh hưởng, cảm thấy cảm xúc mênh mông, mọi buồn bực trong thời gian này như hóa thành hư không.
Sau khi biết them về cuộc đời Lục Dương, Thẩm Hoài cũng không nhịn được mà thể hiện sự kinh sợ đối với một nhân vật như vậy, anh ban đâu còn muốn tham quan cẩn thận, nhưng người thực sự quá nhiều, cả người đều bị lôi về phía trước theo dòng người.
Nhân viên công tác đứng trên cao gào khan cả giọng: ".....Đây là chiếc đàn ghi-ta cuối cùng của Lục Dương khi sinh thời.... Không được đẩy!... Lui lại!...Đừng có đυ.ng!"
Thẩm Hoài không biết bị người nào đẩy, không đứng lại được, trực tiếp ngã về phía chiếc đàn ghi-ta. Trong tiếng thét chói tai của nhân viên công tác, anh dung sức bình sinh mà khống chế cơ thể xoay về hướng khác, đột nhiên đập vào một cái cột.
Bị một trận đau nhức đánh úp, anh ngay lập tức mất ý thức.
Hiện trường lập tức rơi vào hỗn loạn, qua một hồi lâu, Thẩm Hoài mới từ trong cơn choáng váng mãnh liệt tỉnh táo lại, tiếng ồn ào xung quanh như cơn đại hồng thủy đánh vào lỗ tai, gương mặt nôn nóng của nhân viên công tác dần hiện rõ: " Thưa anh, anh thấy thế nào rồi? Có khỏe không?"
Thẩm Hoài điều chỉnh mắt kính, sau đó vẫy tay cự tuyệt kiến nghị đưa anh đi bệnh viện của đối phương, rồi tìm một góc yên lặng nghỉ ngơi một chút.
Lúc nãy anh đâm quá mạnh, bây giờ tuy đã tỉnh táo nhưng đầu vẫn còn đau. Anh nhắm mắt dưỡng thần, liền nghe thấy bên cạnh truyền đến một tiếng cười nhạt.
" Cái đàn ghi-ta của có phải báu vật gì đâu, vì một đồ vật chết khiến bản thân đâm đầu thành như vậy, bị ngu hay bị ngốc?"
Thâm Hoài có chút bất đắc dĩ, trả lời: " Cây đàn ghi-ta kia tuy cũng không phải báu vật gì nhưng có ý nghĩa rất lớn, tôi không muốn làm nó bị hỏng."
Anh vừa nói xong, bên tai trở nên yên tĩnh, Thẩm Hoài thấy có chút kì quái mở mắt, liền thấy vẻ mặt khϊếp sợ của người đàn ông đứng trước mặt.
" Cậu có thể nghe thấy tôi nói chuyện?"
Rốt cuộc anh cũng lấy lại được ổn định nhìn lại cả người đối phương.
"Lục....Lục Dương?"