Thẩm Hoài trở lại phòng, lấy di động ra gọi điện thoại.
Hắn trực tiếp tìm đến Trương Lị, nhà sản xuất của chương trình, hai người hẹn nhau tại một quán cà phê.
Thẩm Hoài đi khá sớm, nhưng không nghĩ tới thời điểm hắn đến, Trương Lị đã chờ ở đó, có thể thấy được cô đối với chuyện này coi trọng như thế nào.
Thẩm Hoài trong lòng hiểu rõ, cũng không nói nhảm, hai chào hỏi đơn giản, rồi hắn liền đem ghi hình đưa cho Trương Lị xem.
Trương Lị khi nhận được điện thoại vẫn mang tâm lý may mắn, hiện giờ chứng cứ rõ ràng bày ở trước mặt, lại là rốt cuộc cô không thể tiếp túc ;ừa mình dối người được nữa.
Sắc mặt cô bỗng nhiên trở nên khó coi.
Thẩm Hoài thấy thế, nói: “Tôi biết này đều không phải là ý định ban đầu của nhà sản xuất Trương, tổ tiết mục vẫn luôn cố gắng hết sức để suy trì sự công bằng và chính đáng. Chúng ta đều thấy rõ.”
Lời này của hắn khiến sắc mặt của Trương Lị bớt khó coi hơn.
Ban đầu Trương Lị ban đầu có chút tức giận, những bây giờ cô cũng hiểu rằng, bản thân mình giận chó đánh mèo Thẩm Hoài là cực kì vô lí.
Sau một hồi, sự khôn ngoan thuộc về một người phụ nữ mạnh mẽ của Trương Lị đã quay trở lại.
“Thẩm tiên sinh, chuyện này là do tổ tiết mục chúng tôi quản lý không nghiêm khắc, tôi thực sự muốn gửi lời xin lỗi đến ngài và Diệp Thương.”
Thẩm Hoài hơi hơi mỉm cười, tiếp nhận lời xin lỗi.
Trương Lị không hỏi Thẩm Hoài thứ này là từ đâu tới, cũng không muốn Thẩm Hoài bảo đảm không đem tiết lộ ra ngoài.
Hai người đều là người thông minh, qua lại liền trao đổi xong điều kiện.
Thẩm Hoài không có công phu sư tử ngoạm, Trương Lị tự nhiên cũng đáp lại ân tình.
Hai người trò chuyện với nhau tvui vẻ, Trương Lị không chỉ đáp ứng yêu cầu của Thẩm Hoài, thậm chí còn lộ ra không ít tin tức nội bộ của bên sản xuất.
Vì thế sau khi uống xong ly cà phê này, Thẩm Hoài không chỉ đạt thành mục đích của mình, đồng thời lấy được hảo cảm của Trương Lị, thậm chí còn xóa bỏ thành kiến trước đây của Trương Lị với Diệp Thương
Thẩm Hoài làm những chuyện như vậy đã quen, cũng không để ý, hắn nhìn nhìn đồng hồ, đã đến thời gian cơm trưa.
Từ lần trước Thẩm Hoài cùng bạn bè đi ra ngoài ăn cơm, trở về nhìn thấy Diệp Thương hai bữa chưa ăn gì, đang tìm đồ ăn cực kì đáng thương. Vậy nên anh sẽ cố gắng trở về trước thời điểm ăn cơm để nhắc nhở người kia ăn uống.
Huống chi, hôm nay làm phim tổ cũng có mặt ở đây.
Diệp Thương chỉ cần tiến vào trạng thái công tác, như là biến thành một người khác, Thẩm Hoài cũng lo lắng rằng hai bên sẽ xảy ra mâu thuẫn.
Chờ Thẩm Hoài về đến nhà, liền nhìn thấy đám người Anh Đào ấm ức mà ngồi ở phòng khách, thấy hắn trở về giống như là vị cứu tinh.
Thì ra khi Thẩm Hoài vừa rời đi không bao lâu thì họ tìm đến.
Diệp Thương chưa bắt đầu làm việc, tính tình vẫn còn tốt, tuy rằng biết được thói quen thô lỗ của cậu, nhưng Anh Đào vẫn kiên cường mà quay chụp được không ít hình ảnh thú vị.
Chờ đến khi Diệp Thương trở về phòng bắt đầu làm việc, mọi thứ liền thay đổi.
Diệp Thương trước tiên nói cho Anh Đào rằng thời diểm hắn làm việc không thích bị quấy rầu. Anh Đào đáp ứng ngay lập tức, nghĩ chỉ là ở ngoài cửa quay chụp hẳn là sẽ không có cái gì vấn đề.
Ai ngờ, khi cô cùng nhϊếp ảnh gia đến trước của phòng, Diệp Thương như có cảm giác, quay đầu lại liếc họ một cái lạnh lùng
Lúc này, hai người cũng cảm nhận được cái lạnh sống lưng.
Bọn họ yên lặng xuống lầu, sau đó thành thành thật thật mà ngồi ở phòng khách, thẳng đến Thẩm Hoài trở về.
Thẩm Hoài dở khóc dở cười, Diệp Thương đúng là không thích người khác quấy rầy khi hắn đang làm việc, nhưng mà cũng không đến mức vậy chứ.
Anh Đào: “Em không có làm quá đâu! Anh trai đại diện, trong nháy mắt kia Diệp Thương thật sự thực khủng bố! Em thiếu chút nữa liền phải gọi mẹ đấy.”
Thẩm Hoài: “……”
Vừa lúc có cơm trưa, Thẩm Hoài bảo Anh Đào bọn họ ăn trước, còn mình lên lầu kêu Diệp Thương.
Anh Đào không nhịn xuống tò mò, trộm mà theo đi lên.
Thẩm Hoài gõ gõ của, sau đó liền đẩy cửa đi vào đi, Diệp Thương quay đầu lại, rõ ràng là đang lạnh lùng vô tình các kiểu, nhìn thấy hắn, lập tức như xuân về hoa nở.
“Người đại diện, anh đã về rồi!” Diệp Thương duỗi người, đứng lên, “Ai da, đói ch·ết em!”
Thẩm Hoài: “Đói bụng thì nhanh thu dọn đi, xuống dưới ăn cơm.”
Anh Đào đang nhìn lén: “……”
Này rõ ràng là phân biệt đối xử, cảm nhận được thế giới dày đặc ác ý!
Không nghĩ tới cậu thế nhưng là cái dạng nam thần như thế này!!
Ălúc ăn cơm, Anh Đào vẫn luôn đều có chút ủ rũ, mãi đến khi Thẩm Hoài khuyên bảo Diệp Thương, cho phép bọn họ buổi chiều quay chụp thời gian làm việc của mình.
Cơm nước xong, thừa dịp nhϊếp ảnh gia vẫn đang setup thiết bị, Thẩm Hoài xắn tay áo Diệp Thương lên, thoáng chỉnh sửa một chút, miễn cưỡng chỉnh ra một chỗ sạch sẽ.
Anh Đào yên lặng mà ở một bên nhìn.
Loại người này bề ngoài lãnh đạm cấm dục, kỳ thật là nam nhân ôn nhu khi ở nhà, thật sự là quá làm người khác khó có thể chống cự, Anh Đào cảm thấy tình yêu của cô dành cho nam thần này càng ngày càng khó vững.
Đúng lúc này, trước mắt Anh Đào có một bóng người.
Diệp Thương khoanh tay, chặn ánh mắt nhìn về Thẩm Hoài của cô: “Ta chuẩn bị rồi, tùy thời có thể bắt đầu.”
Hắn thanh âm có chút lạnh, Anh Đào run run: “…… vâng, được.”