Thẩm Hoài lấy lại tinh thần, cau mày kéo tay cậu xuống.
Nhân viên công tác ánh mắt lẩn tránh, nhỏ giọng nói: “Diệp Thương, đến lượt cậu lên sân khấu rồi.”
Diệp Thương “Ừ” một tiếng, lại nhìn về phía Thẩm Hoài.
Thẩm Hoài bất đắc dĩ nói: “Đã biết, anh sẽ ở khán đài nhìn em.”
Cũng không biết người này có cái tật xấu gì, từ ngày đó, mỗi lần thi đấu đều yêu cầu anh đứng ở dưới khán đài xem cậu.
Diệp Thương nhìn Thẩm Hoài đi đến khán đài, mới xoay đầu sang phía nhân viên công tác: “Đi thôi, chúng ta cũng chuẩn bị lên sân khấu.”
Ngay khi Diệp Thương bước lên sân khấu, trang phục của cậu đã khiến người hâm mộ phải hét lên. .
Khi cậu đứng giữa sân khấu và cắm micro vào chân micro, khung cảnh trở nên im lặng hoàn toàn như thể nhấn nút tắt tiếng.
Tuy nhiên, ngay khi nhạc dạo đầu vang lên, khán giả đã bối rối.
Đàn guitar acoustic chơi nhạc nhẹ mang cảm giác cổ điển nhưng còn tiếng còi xe phía sau, tiếng ồn ào của đám đông và tiếng nhạc nền mờ nhạt hoàn toàn không ăn nhập với tông chính thì sao?
Có phải nhầm nhạc hay gì không?
Nhưng mà rất nhanh, âm nhạc dần dần tiến vào, thay thế hoàn toàn thanh âm bối cảnh kia, xây dựng ra một cảnh tượng xa hoa phồn hoa.
Cùng lúc đó, làn khói do băng khô tạo ra tan biến, ánh sáng và hình chiếu khôi phục toàn bộ khung cảnh Hollywood của thế kỷ trước, cổ điển và sang trọng, như thể trực tiếp đưa con người vào thời đại điên rồ và tươi đẹp đó.
Không ai biết Diệp Thương bắt đầu hát từ khi nào.
Không có lời, giọng hát của hắn dường như đã trở thành một nhạc cụ, lúc thì ngân nga, lúc thì gầm gừ. Thể loại này thiên về psychedelic rock hơn, nhưng có vẻ không đơn giản như vậy.
Khán giả như bị cuốn vào bài hát, nhiều người đã nhắm mắt lại để thưởng thức khung cảnh kỳ dị, vừa thực vừa ảo này.
Đứng trên sân khấu, Diệp Thương dường như đã du hành xuyên thế kỷ và dạo bước trên đại lộ Mulholland vào thời kỳ hoàng kim của Hollywood.
Ngay cả những người không thích bài hát này cũng phải thừa nhận rằng Diệp Thương trên sân khấu quyến rũ đến mức khiến người ta không nỡ rời mắt.
Diệp Thương hát tới mức cao hứng, cầm đàn trong tay ban nhạc, ngẫu hứng đàn lên một đoạn.
Phảng phất như cậu cũng không coi đây là một trận thi đấu, mà là giống buổi biểu diễn bình thường mà thôi, tự tại tiêu sái.
Hạ Phi ngồi trên bàn giám khảo hưng phấn đến mức suýt làm gãy cây bút trên tay.
Khi bài hát kết thúc, toàn bộ đèn trên sân khấu vụt tắt, chỉ còn lại một chùm ánh sáng ở trung tâm chiếu vào Diệp Thương, Tất cả âm nhạc đều dừng lại, chỉ còn tiếng đàn guitar vang lên nhẹ nhàng.
Diệp Thương nhắm mắt lại, cầm micro và hát câu duy nhất của toàn bộ bài hát.
"Tạm biệt, thời kỳ huy hoàng."
Bài hát gốc được viết khi điện ảnh Hollywood đang ở thời kỳ huy hoàng nhất. Đằng sau sự xa hoa và thịnh vượng là sự suy thoái đã kết thúc bài hát.
Họ dường như đã thấy trước ngày mà thời đại này sẽ kết thúc.
Nhưng khi Diệp Thương hát lời bài hát này trên sân khấu, dường như nó lại có ý nghĩa khác.
Tuy nhiên, ngoại trừ Thẩm Hoài ra, e rằng không ai có thể hiểu được cậu.
Diệp Thương hơi hơi khom người, hiện trường vang lên một trận vỗ tay, nhưng mà cùng với tiếng vỗ tay, còn có tiếng vỗ bàn của Hạ Phi.
“Hay!”
Đối với bài hát này, người xem tại hiện trường cảm nhận không đồng nhất.
Mà mưa đạn sớm ồn ào đến túi bụi.
【 này đm hát cái quỷ gì vậy, một câu nghe cũng không hiểu! 】
【 tuy không nghe hiểu Diệp Thương hát cái gì, nhưng mà sân khấu thật sự rất đẹp a! Hát cũng dễ nghe 】
【 siêu thích! 】
【 Quá khó nghe! 】
【 Mớ hỗn độn này cũng là một bài hát?! 】
【Đây không phải là một bài hát, một bài hát là gì? Với tất cả sự tôn trọng, những người như bạn xứng đáng được nghe Internet Divine Comedy】
Không chỉ có một cuộc cãi vã trên mạng, sau khi người thách đấu tiếp theo lên sân khấu, Ý kiến
của ba giám khảo cũng có sự chia rẽ.
Tuy nhiên, sau một hồi thảo luận, ban giám khảo vẫn bình chọn Diệp Thương là người đã thành công ở vòng đầu tiên.
Người tiếp theo lên sân khấu tên là Giang Tuấn Ngạn. Anh ấy là người lớn tuổi nhất trong số tất cả những thí sinh. Anh ấy có ngoại hình bình thường và chỉ có thực lực ở mức trung bình trong trận đấu trước.
Nhưng lần này có lẽ anh ấy đã nhận ra mình có thể phải dừng lại ở đây, và anh ấy đã nổi cơn thịnh nộ. Anh ấy hát một bản tình ca khiến mọi người đau lòng, và nhiều cô gái nhỏ có mặt tại hiện trường bắt đầu lau nước mắt.
Sau khi hát xong, người dẫn chương trình gọi thí sinh Diệp Thương trở lại sân khấu để ba giám khảo chấm điểm.
Màn trình diễn của Giang Tuấn Ngạn trong trận đấu này quả thực rất xuất sắc, ngay cả Hạ Phi cũng phải thừa nhận, vì vậy quá trình bình chọn trở nên cực kì khó khăn..
Ba giám khảo thương lượng nửa ngày đều không có kết quả, cuối cùng chỉ có thể mỗi người một phiếu tiến hành quyết định.
Hạ Phi không cần nhiều lời, vẫn ủng hộ Diệp Thương như cũ.
Giảm khảo khác khen Giang Tuấn Ngạn không dứt miệng, đem phiếu bầu cho Giang Tuấn Ngạn.
Hai người lần lượt hòa nhau, phiếu bầu cuối cùng nằm trong tay nữ giám khảo duy nhất Đường Nhược Nghi.
Đường Nhược Nghi do dự hồi lâu, cuối cùng cũng bỏ phiếu cho Diệp Thương. Kết quả chỉ ra, Diệp Thương đánh bại đối thủ thành công, trực tiếp thăng hạng vào top 5.
Hiện trường không ít người đều cảm thấy đáng tiếc cho Giang Tuấn Ngạn, dù sao thì trận này hắn biểu hiện thật sự thập phần xuất sắc.
Giang Tuấn Ngạn gắt gao nắm chặt tay, hắn không cam lòng, trận này hắn rõ ràng biểu hiện tốt như vậy, cảm động người xem, vì sao lại bại trước Diệp Thương?!
Mc vừa lúc đi đến bên cạnh hắn: “Tuấn Ngạn, trận này tuy cậu không thành công, nhưng biểu hiện của cậu……”
Lời của cô còn chưa nói xong, microphone đã bị Giang Tuấn Ngạn đoạt đi.
“Tôi không phục!!”