Nghệ Sĩ Nhà Tôi Là Siêu Sao Hàng Đầu Trọng Sinh

Chương 14

《Tuần báo ngôi sao》 là truyền thông bát quái nổi danh trong nước, cũng không biết bọn họ từ nơi nào nghe được tin tức, ông chủ Yến Hướng Minh của phòng làm việc Tinh Nghệ đột ngột hủy bỏ công tác đã sớm sắp xếp xong, hình như là vì chuẩn bị cho album tiếp theo của thiên hậu Lục Trăn Trăn.

Vì thế, vài phóng viên vẫn luôn canh giữ bên ngoài tòa nhà, ai ngờ chờ đến rạng sáng cũng không nhìn thấy bóng dáng của Lục Trăn Trăn. Vốn đang định đi về, phóng viên lại tinh mắt phát hiện Phương Ký Thanh và Yến Hướng Minh cùng nhau ra khỏi tòa nhà, đồng hành còn có hai người đàn ông.

Cũng mất công Diệp Thương gần đây thường xuyên lên hot search, đâm ra vài paparazzi này đều nhận ra hắn.

Tuy không chụp được Lục Trăn Trăn, nhưng đây cũng là dưa lớn nha!

Vì thế đêm đó, bài báo có tiêu đề “Nhạc sĩ kim bài từ chối album mới của thiên hậu, thế nhưng vì hộ giá hộ tống người mới show tuyển tú” bạo khắp Weibo.

Trong bài báo nhắc tới anh Y là người mới trong show tuyển tú, nhưng chỉ cần là người chú ý đến tin tức giải trí, liên tưởng một chút là có thể đoán ra anh Y này chính là Diệp Thương.

Càng đừng nói, bên dưới bài báo còn có thêm một tấm ảnh mờ, phía dưới đã có người đào ra được thông tin của người trên ảnh chụp rồi.

【 Ôi đm! Phương Ký Thanh! 】

【 Người bên cạnh Phương Ký Thanh kia là ai, cao to thế, là vệ sĩ của anh ấy sao? 】

【Người rừng hở, người đàn ông kia tên là Yến Hướng Minh, phần còn lại chính bác lên Baidu đi 】

【 Phổ cập khoa học một chút, Yến Hướng Minh, ông chủ của Tinh Nghệ, người nổi danh trong nghề về biên khúc cùng chế tác, dưới là album đã qua tay hắn chế tác 】 một chuỗi những cái tên của thiên vương thiên hậu gần như muốn chọc mù mắt người khác.

【 Đm clmn, mệnh Diệp Thương cũng thật tốt quá đi 】

【 Đại thần nhất định là nhìn trúng tiềm lực của con trai iêm đó!! 】

【 Tôi nói Diệp Thương giữa vòng loại với top 10 lại thay đổi lớn như vậy, hóa ra là đại thần dạy dỗ tốt nha 】

【 Chẳng lẽ không ai cảm thấy kỳ quái sao? Diệp Thương có thể mời được hai tôn đại thần này sao?? 】

【 Lục thiên hậu còn có khả năng, Diệp Thương? Này phải có bối cảnh nghịch thiên cỡ nào nhỉ! 】

【 Ha ha,nhanh như vậy mà mấy người đã quên đại thần Phàn Kính sao? 】

Cư dân mạng bình luận sôi nổi, phần lớn là đang suy đoán bối cảnh của Diệp Thương, cùng với người tới phổ cập khoa học về công tích vĩ đại của hai vị đại thần.

Trong một đêm, chuyện này đã truyền khắp internet.

Trịnh Triệu đỏ mắt lướt tin tức trên mạng.

Từ sau khi bị loại, mấy công việc đã bàn bạc lúc trước đều dần dần không được bàn tiếp, show tạp kỹ mà cậu đã nói, một chốc một lát cũng không có tin tức.

Trịnh Triệu không cam lòng, lại hận Diệp Thương, hận hắn không thể lập tức thân bại danh liệt, để mình trút được một hơi.

Nhưng mà mỗi ngày hắn mở di động ra, nhìn thấy tin tức có liên quan với đối phương đều toàn cái làm mình càng thêm tức giận, nhưng cố tình hắn lại không đổi được cái thói tự ngược này.

Vì thế chỉ có thể một bên hận đến nghiến răng nghiến lợi, một bên lại khắc chế không được tìm tin tức.

Cho nên hắn gần như là người đầu tiên thấy được tin tức này.

Ghen ghét tức khắc thổi quét cả người hắn, đây chính là Phương Ký Thanh cùng Yến Hướng Minh, trong vòng âm nhạc không ai lạ gì tên hai người kia, bởi vì bất luận lý lịch của ai trong bọn họ đều là kim quang lấp lánh, càng miễn bàn đến việc hai người đồng thời xuất hiện.

Một lần duy nhất hai người bọn họ cùng nhau xuất hiện vẫn là album kỷ niệm tròn 25 năm xuất đạo của Tiêu thiên vương.

Nhưng Diệp Thương?!

Hắn dựa vào cái gì!!

Trịnh Triệu và Diệp Thương cùng vượt qua vòng loại, hắn căn bản không tin đối phương có thực lực, trong mắt hắn, Diệp Thương đều là mượn ánh sáng của hai vị đại thần này, có bọn họ cải biên, Diệp Thương mới có biểu diễn được như vậy.

Đúng lúc này, một ý niệm xuất hiện trong đầu hắn.

Nếu Diệp Thương có thể mời được đại thần cỡ này trợ giúp hắn, vậy trong cuộc thi thì sao? Có phải hắn cũng mua được giám khảo rồi không?!

Cho nên thái độ Hạ Phi khác thường, đối với hắn cực kỳ tán dương.

Hắn là cố ý, đây đều là hắn thiết kế!! Hắn đoạt đi vinh dự hẳn phải thuộc về chính mình!

Cái khi ý niệm này xuất hiện, liền không thể ném đi được, giống như rắn độc đang gặm cắn nội tâm Trịnh Triệu.

Chuyện bị loại đã phá nát tự tin của Trịnh Triệu, hắn liều mạng tìm lấy cái cớ, muốn chứng minh mình không thể kém cỏi hơn Diệp Thương được.

Mà hiện giờ chuyện này đã cho hắn một lý do tốt nhất, hắn lựa chọn quên đi rằng chính mình đã hãm hại Diệp Thương nên hắn mới có thể hát《 hạ trùng 》, hoàn toàn lâm vào bổ não của chính mình.

Trong mắt hắn không ngừng hiện lên cảm xúc oán hận cùng ghen ghét, hạ quyết tâm nhất định phải làm Diệp Thương trả cái giá đắt.

Vì thế, rất nhanh liền có account marketing nhảy ra khống bình, nghi ngờ cách làm của Diệp Thương đối với những thí sinh khác là không công bằng, thậm chí còn mơ hồ hoài nghi tổ tiết mục có mờ ám.

Giang cư mận vốn dĩ chính là cỏ đầu tường, gió thổi một chút đã đổ.

Đương nhiên cũng có người lý trí phân tích, nhưng lời của những người này rất nhanh đã bị nhấn chìm trong sự kích động của đám đông.

Hình tượng của Diệp Thương vốn đang chuyển biến tốt đẹp, sau chuyện này lại rớt xuống đáy cốc.

Những tin tức rối loạn này xẹt qua màn hình Thẩm Hoài, làm mặt hắn lúc sáng lúc tối.

Những tin tức chọn lọc được chỉnh lý sang một bên, phát ra tiếng “Tích tích tích”.

Thảo luận trên mạng ban đầu còn xem như bình thường, nhưng buổi chiều rõ ràng đã bắt đầu không đúng, thuỷ quân cùng account marketing kết hợp, nhìn như thể các thí sinh khác bất bình, nhưng đầu mâu lại đều chỉ hướng Diệp Thương.

Đối phương rất cẩn thận vòng qua tổ tiết mục, lại kéo đủ nhiệt độ.

Tổ tiết mục không đau không ngứa phát thanh minh, nói cuộc thi không hề tồn tại mờ ám, sau đó liền bảo trì trầm mặc.

Rốt cuộc mục tiêu của đối phương là Diệp Thương, bọn họ cũng không định tùy tiện xuống nước, dính một thân bùn.

Đây cũng coi như quy tắc ngầm của giới giải trí.

Chỉ là Diệp Thương vốn không nên phải chịu đựng những điều này.

Sau khi Thẩm Hoài biết liền nhanh chóng tắt điện thoại đi ra ngoài tạo áp lực cho tổ tiết mục, đây cũng là phương pháp giải quyết chuyện này tốt nhất, căn bản không cần suy xét.

Cần phải làm sáng tỏ quan hệ của Diệp Thương cùng đám người Phương Ký Thanh, lại làm hắn có chút khó khăn.

Đúng lúc này, đèn trong phòng bỗng nhiên bật lên, ánh đèn xua tan u ám trên mặt Thẩm Hoài.

Diệp Thương từ ngoài cửa thò đầu vào.

“Quản lý, anh đang làm gì đó? Đèn cũng không bật.”

Ánh mắt Thẩm Hoài khẽ nhúc nhích, gấp màn hình máy tính lại, từ sau bàn làm việc đi ra: “Làm sao vậy?”

Diệp Thương vẻ mặt hiến vật quý nói: “Em đối với biên khúc bài hát lại có ý tưởng mới, còn chưa kịp thảo luận cùng bọn lão Yến, cho anh nghe trước đã.”

Thẩm Hoài đi theo đến phòng hắn.

Trong phòng vẫn bừa bộn không có chỗ đặt chân, lại sớm được người qua lại tách ra một con đường. Trực tiếp dẫn tới bàn làm việc của Diệp Thương.

Diệp Thương sớm đã thành thói quen xê dịch các loại đồ vật, này là chuẩn bị vì ai không cần nói cũng biết.

Thẩm Hoài cảm thấy có chút buồn cười lại có chút ấm áp.

Nhưng tuy Diệp Thương dọn ra cho hắn một con đường, nhưng chỗ có thể ngồi xuống vẫn như cũ chỉ có trên giường.

Hai người ngồi song song cùng nhau, Diệp Thương đưa tai nghe cho Thẩm Hoài.

Thẩm Hoài nghe, trên mặt dần dần lộ ra kinh diễm.

Diệp Thương vẫn luôn chú ý thần sắc của hắn, chờ hắn nghe xong mới cười hỏi: “Dễ nghe không?”

Thẩm Hoài gật đầu, hắn không thể không bội phục tài hoa của Diệp Thương.

Này bài hát biên khúc so với trước kia hoàn toàn khác biệt, ngắn ngủn hai ngày, hắn đã làm cho bài hát này hai phương án biên khúc, mỗi cái mỗi vẻ, lại đều hoàn mỹ phô ra phần xuất sắc nhất của bài hát.

Diệp Thương đối với bản thất rất có tin tưởng, nhưng được Thẩm Hoài khẳng định, vẫn làm hắn lộ ra biểu cảm vui vẻ.

Hắn gọi điện thoại chia sẻ với Yến Hướng Minh, thảo luận đơn giản với nhau một lát, mới định ra ngày mai gặp mặt lại sửa.

Thẩm Hoài nhìn sườn mặt Diệp Thương, bộ dáng chuyên chú của hắn có loại mị lực vượt qua dung mạo, những hỗn loạn trên mạng dường như cũng không hề quấy nhiễu đến hắn.

Diệp Thương cùng Yến Hướng Minh nói chuyện xong, quay đầu lại liền phát hiện Thẩm Hoài đang nhìn hắn, hắn nhướng mày lộ ra tươi cười: “Có phải đột nhiên phát hiện em đặc biệt đẹp trai không?”

Thẩm Hoài: “……”

Diệp Thương cười chụp bờ vai của hắn: “Được rồi, chỉ là đùa với anh một chút thôi, em thấy anh biểu tình nghiêm trọng nãy giờ, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?”

Thẩm Hoài dừng một chút, mới nói ra những chuyện trên mạng, kỳ thật hắn đã có phương án giải quyết, nhưng giờ khắc này, hắn bỗng nhiên muốn nghe xem Diệp Thương lựa chọn như nào.

“…… Trước mắt chúng ta có thể lựa chọn làm sáng tỏ hoặc là không làm sáng tỏ, làm sáng tỏ chỗ tốt là có thể chứng minh tài hoa của em, mà không làm sáng tỏ chỗ tốt chính là cư dân mạng sẽ đem những thay đổi của em quy kết đến trên người Yến Hướng Minh cùng Phương Ký Thanh, che giấu chuyện em trọng sinh, nhưng cùng lúc đó, sẽ làm duyên qua đường của em trở nên không tốt.”

Hắn nhìn vào mắt Diệp Thương: “Em chọn cái nào?”

Diệp Thương sửng sốt, nhưng hắn cũng không do dự lâu, nói thẳng: “Để ý tới những thứ này để làm gì đâu? Em đến tột cùng có tài hoa hay không, chẳng lẽ không phải là nên xem tác phẩm về sau của em sao?”

Thẩm Hoài nhìn hắn nghiêm túc, khóe môi không tự giác mà gợi lên: “Nói hay lắm, anh cũng nghĩ như vậy.”

Hắn ngày thường rụt rè lãnh đạm, tươi cười đều sẽ mang theo vài phần khắc chế, đây vẫn là lần đầu tiên Diệp Thương nhìn thấy nụ cười chân thật của hắn.

Tuy rằng tươi cười kia thực ngắn ngủi, lướt qua giây lát, lại vẫn làm Diệp Thương nhìn đến ngây người.

Thẩm Hoài lại không chú ý tới hắn thất thần trong nháy mắt, đứng lên nói: “Vậy anh đi về trước đây, em nghỉ ngơi cho tốt.”

“Từ từ.”

Diệp Thương nói xong liền có chút hối hận, hắn nhất thời mau mồm gọi Thẩm Hoài, rồi lại không biết nên nói cái gì, đón ánh mắt nghi hoặc của Thẩm Hoài, đầu óc hắn vội vàng hoạt động, nhớ tới thứ chính mình gần đây lướt Weibo nhìn thấy.

Hắn biểu tình tức khắc nghiêm túc lên.

Hỏi Thẩm Hoài: “Em rất giống trẻ con à?”

Thẩm Hoài có chút đơ, đánh giá Diệp Thương một lúc, thanh niên mới vừa tròn hai mươi tuổi, mặt mày sáng láng, dáng người cao gầy tuy vẫn mang theo một chút ngây ngô, nhưng trên người hắn lại không hề có sự hấp tấp của thanh niên mà kiên định thành thục, loại khí chất mâu thuẫn này ở trên người hắn làm phát ra một loại hấp dẫn đặc biệt.

Thẩm Hoài chợt thu hồi ánh mắt, thấp giọng hỏi: “Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?”

Diệp Thương mở Weibo ra, nói: “Bởi vì các cô ấy đều gọi em là con trai.”

Thẩm Hoài cạn lời, nhưng đối mặt với Diệp Thương kiên trì nhất định phải có đáp án, chỉ có thể bất đắc dĩ giải thích: “Loại fans này gọi là fan mẹ, các cô ấy là dùng tâm thái một người mẹ đối đãi với thần tượng của mình, ngoài ra còn có fan bạn gái, fan vợ cùng fan sự nghiệp.”

Diệp Thương bừng tỉnh: “Ồ, em hiểu rồi.”

Hắn lại click mở một Weibo, suy một ra ba: “Vậy fan CP này thì sao? Bọn họ lại dùng tâm thái gì?”

Thẩm Hoài: “……”

Thẩm Hoài thật vất vả giải thích rõ ràng fan CP là gì.

Diệp Thương sờ sờ cằm: “Ba mươi năm sau mọi người đều cởi mở như vậy à?”

Thẩm Hoài: “……”

Diệp Thương cau mày, Thẩm Hoài cho rằng hắn phản cảm, liền nói: “Kỳ thật mọi người đều nói giỡn thôi, em không cần quá để ở trong lòng.”

“Em hiểu, cái này không sao cả.” Diệp Thương xua xua tay, chỉ là vẫn cứ cau mày, “Em chính là bất mãn bọn họ sao lại muốn ghép em vào cùng Lệ Tử Hàng chứ, một chút đều không xứng có được không?!”

Hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn Thẩm Hoài một cái: “CP quản lý với em có phải tốt hơn nhiều không! Ai, mấy cô ấy thật là không có ánh mắt.”

Thẩm Hoài: “……”