Tôi đang định thanh minh thay thì một thông báo riêng bỗng xuất hiện ở trên màn hình.
Nhấn vào xem, ảnh đại diện là tấm hình selfie của một người nước ngoài: “Hi, bạn thân mến, bạn có muốn làm giàu chỉ sau một đêm không?” Phía sau còn gửi theo một dãy icon hình bông hồng.
Sau hai giây sững sờ, tôi không nhịn được gõ chữ: “Đại ca, anh là ai vậy?”
“Bạn thân mến, tôi vừa mới tới Trung Quốc thôi, bạn là một cô gái rất thu hút. Tôi tên là David, đến từ New York …”
Giấy tờ tùy thân của người này ghi tên hắn là David, nói tiếng Trung rất kém, nhìn cái là thấy giống những đồ tể* thường hay quăng lưới trên mạng.
(*Đồ tể: Kẻ lừa đảo)
Tôi nhấn vào trang chủ của hắn định block luôn nhưng lại chợt thấy chữ ký cá nhân của hắn.
“Hãy luôn tin vào ánh sáng!”
Im lặng một lúc lâu, tôi cười lạnh đáp: “Ngành công nghiệp talkshow sắp đóng cửa hay sao mà anh lại rút lui trước thời hạn để phát triển thêm một lĩnh vực kinh doanh mới thế này?”
“Vệ Triều, lần sau khi ra tay lừa đảo, trước tiên hãy thay đổi chữ ký cá nhân cái đã nhé.”
Sau khi bị lộ, anh ấy cũng không hề xấu hổ mà chỉ hỏi tôi: “Tại sao em lại chặn Wechat của anh?”
“Anh còn không biết lý do sao?” Tôi nói với giọng điệu kỳ quái, “Bởi vì tôi và bạn trai cũ chấm hết rồi, cũng bởi vì tôi đã xem anh như một món đồ chơi giải tỏa sự nhàm chán, và giờ thì tôi thấy đùa giỡn với anh không còn vui nữa, nên chúng ta cứ thế say bye thôi.”
Sau đó, Vệ Triều đã gửi cho tôi một ảnh me me.
Đó là hình của một con Koduck*, bên dưới có dòng chữ: “Đầu Vịt, em nói lời giận dỗi, tôi không tin.”
(*Koduck: là một loài Pokémon trong loạt series Pokémon, là con vịt vàng ôm đầu ý mng)
Tôi nhìn chằm chằm vào bức ảnh đó, thế mà không thể ngừng cười được.
Vệ Triều lại gửi một tin nhắn khác.
“Khương Duyệt, hôm đó nói nói mấy loại lời nói ấy là anh không đúng, nhưng chắc chắn nó không phải là nguyên nhân khiến hai chúng ta chia tay. Nói cho anh biết đi, tại sao em lại block anh, lại còn không cho anh cả cơ hội giải thích nữa?”
Nhìn những dòng tin nhắn đó, trái tim tôi lại nhói lên, khiến tôi suýt sẩy tay đánh rơi điện thoại.
Khi hồi thần lại, tầm nhìn của tôi cũng đã hơi mờ.
Tôi đưa tay lên lau mắt, rồi gõ từng chữ một vào hộp thoại: “Đêm hôm đó, tôi đã thấy anh lên xe của người phụ nữ đó.”
Bên một chiếc Maserati màu tím phân cực, người phụ nữ mặc chiếc váy lụa màu rượu nho đứng dựa vào đó đã khoác tay Vệ Triều, cùng anh lên xe.
Cách một con đường và bồn hoa, tôi ôm phần cơm nắm hãy còn nóng hổi sau một ngày làm việc dài đầy mỏi mệt, từ trong cửa hàng tiện lợi vừa bước ra, lập tức nhìn thấy cảnh tượng đó.
Sững sờ mất vài giây, tôi lấy điện thoại ra, cúi đầu gửi ngay một tin nhắn cho Vệ Triều: “Anh đang ở đâu?”
Lúc lâu sau, anh ấy cuối cùng cũng trả lời: “Đang ở tổ chương trình thay đổi bản thảo. Bà xã, sao em chưa ngủ vậy?”
Tôi gọi điện thẳng qua.
Tiếng vang rất lâu sau, Vệ Triều mới nhấc máy.
Bên đó rất tĩnh lặng, giọng nói của anh mang theo đôi phần mệt mỏi rã rời, còn có chút loại vui vẻ hệt như chú cún hỏi: “Làm sao thế? Nhớ anh rồi phải không?”
Làm sao tôi lại quên nhỉ? Rằng diễn viên chương trình talkshow thì cũng là diễn viên thôi.