Tôi Chạy Trốn Cùng Vai Ác Ốm Yếu

Chương 49: Quan hệ của hai đứa còn chưa rõ ràng 2

"Không có việc gì, không có việc gì," Bạch Vãn Vãn khống chế lại khoé miệng đang điên cuồng muốn cong lên, nói, "Ngài cứ làm việc của mình đi giám đốc Tá, có muốn tôi mượn giúp ngài tư liệu gì không?"

"Không cần, để sau tôi sửa lại xong rồi bảo trợ lý mượn giúp tôi cũng được."

Vậy thì càng hoàn mỹ, không cần tốn một phút nào cả, Bạch Vãn Vãn nén vui sướиɠ quơ quơ móng vuốt: "Vậy ngài vội đi, tôi đi trước đây."

Tần Tá gật đầu, nhưng mà… Như thế nào mà lại cảm thấy dáng vẻ của cô giống như vô cùng vui vẻ như vậy!

Bạch Vãn Vãn chuồn ra từ cửa sau của thư viện, gọi xe đến bệnh viện, chờ sau khi cô đến bệnh viện, thời gian thăm hỏi đã bắt đầu rồi, cô đã nhắn cho bà Thẩm trên WeChat bảo là mình sẽ đến trễ một chút, bảo bà ấy vào thăm trước đi.

Hai người rất ăn ý, mỗi người chiếm một nửa thời gian trong mỗi lần thăm bệnh.

Nhưng mà hôm nay lại thêm một người nữa đến thăm bệnh.

Bố của Thẩm Thời Thâm, mấy ngày hôm trước ông ấy bay ra nước ngoài, cho đến hôm nay mới trở về gấp.

Vì thế thời gian thăm hỏi nén từ mỗi người mười lăm phút còn mỗi người mười phút…

Bạch Vãn Vãn đến trễ, khi đấy bà Thẩm đã thăm xong rồi chờ ở bên ngoài, Bạch Vãn Vãn đổi quần áo xong thì đi đến bên cạnh bà Thẩm, bởi vì tình hình của Thẩm Thời Thâm mấy ngày nay vẫn luôn tương đối ổn định, tuy vẫn chưa tỉnh lại nhưng sắc mặt của bà Thẩm đã không còn nặng nề như hai ngày trước nữa.

Bà ấy nhìn thấy Bạch Vãn Vãn, gương mặt lộ ra vẻ tươi cười: "Nếu cháu bận phải làm việc thì không cần phải qua đây mỗi ngày đâu, bác sĩ bảo vài ngày nữa là có thể chuyển đến phòng bệnh bình thường."

"Thật vậy sao? Vậy thì tốt quá." Bạch Vãn Vãn nghe nói có thể chuyển đến phòng bệnh bình thường, cũng nhẹ nhàng thở ra, loại ngày tháng giống như trong chiến tranh này đúng là không dành cho người.

Thời gian thăm bệnh của phòng bệnh bình thường cũng không nghiêm khắc như vậy, hơn nữa thời gian cũng tương đối dài, ngày đi làm cô có thể tranh thủ thời gian nghỉ trưa để qua đây.

"Đúng vậy," Bà Thẩm cười khổ, "Lại cố nhịn qua một lần, dì thật sự sợ nó cứ nằm như vậy mà không tỉnh lại."

Bạch Vãn Vãn nghe vậy, có chút đau lòng cho bà Thẩm, có một đứa con trai sức khỏe yếu như vậy, làm mẹ cũng luôn phải lo lắng đề phòng, sợ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, mặc dù trong nhà có tiền bao nhiêu cũng không thay đổi được loại tình huống này.

"Sẽ không đâu," Giọng điệu của Bạch Vãn Vãn chắc chắn, "Trải qua đợt này, sức khỏe của tổng giám đốc Thâm sẽ khá lên."

Bà Thẩm đã nghe qua loại lời nói này không biết bao nhiêu lần, cũng không để trong lòng, chỉ là cười cười, nói: "Hy vọng là thế."

Lúc này, bố Thẩm đã ra ngoài, Bạch Vãn Vãn đi vào, hôm nay chỉ có mười phút, Bạch Vãn Vãn tranh thủ thời gian điều trị bên trong cho Thẩm Thời Thâm, khối khí bệnh tật và sát khí đấu đá lung tung trong cơ thể anh đã được cô sơ tán, áp xuống rất nhiều, tình hình đang chuyển biến tốt đẹp, nhịp tim cũng không hỗn loạn như trước nữa.

Sắc mặt của Thẩm Thời Thâm tốt hơn một chút, có sức sống.

Bạch Vãn Vãn cũng không lừa dối bà Thẩm, Thẩm Thời Thâm nhịn qua giai đoạn này thì sức khỏe sẽ tiến thêm một bước, chuyển biến tốt đẹp, đến lúc đó cô lại truyền thụ công pháp bình thường cho anh là có thể khống chế những sát khí đấy, sẽ không phát sinh loại tình huống này nữa.

Mười phút thoáng qua, hộ sĩ bắt đầu thúc giục, Bạch Vãn Vãn buông tay của anh ra.

Mấy ngày nay tay Thẩm Thời Thâm vẫn luôn lạnh lẽo, đặt ở trong chăn cũng không ấm lên được, nhưng lần này cô buông ra lại cảm giác được lòng bàn tay anh ra mồ hôi, nơi tiếp xúc với lòng bàn tay cô ướt ròng ròng, ngay cả khe hở của ngón tay cũng ướŧ áŧ.

Bạch Vãn Vãn vui vẻ, ngay cả việc tiêu hao quá nhiều linh khí dẫn đến cơ thể mệt mỏi cũng không khó chịu như vậy nữa, cô cắn răng: "Lại không tỉnh lại thì tôi sẽ bị anh ép khô mất, tên đàn ông chó má kia, anh lấy thân để trả ơn cũng trả không lại đâu."

Đúng thật là còn ghê hơn chuyện chiếm được lợi ích!

Hộ sĩ lại thúc giục, cô lấy một tờ khăn giấy lau khô tay cho anh, thả lại chỗ cũ, lúc xoay người đi không chú ý tới ngón tay thon dài kia khẽ nhúc nhích một chút.

Bên ngoài, bà Thẩm và ông Thẩm đều ở.

Bà Thẩm thấy cô ra ngoài, giới thiệu cho bố Thẩm: "Vãn Vãn, là cô gái mà em kể với anh đấy."

Bạch Vãn Vãn: "..."

Cô đã không muốn biết là kể về chuyện gì nữa rồi, dù sao chắc chắn là về chuyện mà cô không muốn nghe đấy.

So với bà Thẩm thì bố Thẩm không bình dị gần gũi như vậy, ông ấy tự mang khí thế "người sống đừng có mà mom mem lại gần", biểu cảm lạnh nhạt, liếc nhìn Bạch Vãn Vãn một cái, nói: "Khi nào thì kết hôn?"

"???"

Suýt chút nữa thì Bạch Vãn Vãn bị chính nước miếng của mình sặc chết, thoạt nhìn bộ dáng của bố Thẩm nhìn có vẻ vô cùng nghiêm túc, vì sao lại… nói được câu kinh người như vậy?

Bà Thẩm véo cánh tay của ông ấy một chút: "Anh không được doạ Vãn Vãn, hiện tại quan hệ của hai đứa nó còn chưa rõ ràng."

Bố Thẩm bị bà ấy véo đau, nhíu mày, im lặng một giây rồi sau đó nói: "Ừ, phải tranh thủ."

….Phụt!