Bạn Trai Tôi Là Long Hải Đông Vương

Chương 20

Tôi vội vàng bắt taxi về nhà, cửa để ngỏ, tôi đẩy cửa bước vào, lớn tiếng hét lên:

“Ngao Tuyên!”

Người đứng trong phòng khách quay đầu lại, tóc dài mặc quần áo đen, vẻ mặt lạnh lùng, không phải Ngao Tuyên.

Tôi lùi lại cảnh giác: “Anh là ai?”

Người đàn ông lạnh lùng nhìn tôi: “Cô là Lâm Thư?”

Ông ta tự xưng mình là trưởng lão Long tộc, nói rằng Ngao Tuyên vì tự ý dùng pháp lực làm hại phàm nhân nên đã quay lại Đông Hải chịu tội rồi.

“Một ngày dưới đáy biển, trăm ngày trên mặt đất, cô không cần phải chờ đợi làm gì.”

“Nhân – Rồng lưỡng đạo, hai người không thích hợp ở bên nhau.”

Tôi đuổi ông ta ra ngoài, ông ta nói không thích hợp chính là không thích hợp sao? Ông cũng không phải là Nguyệt Lão, Nguyệt Lão cũng không nói hai chúng tôi không được, ông còn lắm chuyện làm gì, đóng vai phản diện trong phim truyền hình chắc!

Nhưng Ngao Tuyên, vậy mà cũng không trở lại nữa.



Bảy năm sau.

Khi con trai tôi được nghỉ hè, tôi đã đưa nó đến Đông Hải nghỉ mát.

Lâm Tư hỏi tôi: “Mẹ ơi, sao lại đi Đông Hải nữa ạ?”

Tôi không nói gì, chỉ xoa tóc thằng bé.

Bảy năm trước, ngay sau khi Ngao Tuyên rời đi, tôi bất ngờ phát hiện ra mình có thai, và mặc cho mẹ tôi phản đối kịch liệt, tôi vẫn sinh đứa bé trẻ ra đời.

Mẹ tôi vốn rất tức giận, nhưng khi thấy Ngao Tuyên để lại quá nhiều di sản như thế, Lâm Tư lại thông minh, dễ thương, nên đã đón chào ngay thành viên mới này và bắt đầu chuỗi hành trình khoe cháu nội mỗi ngày của bà.

Mẹ hỏi tôi Ngao Tuyên đã đi đâu, tôi thực sự không biết liệu Ngao Tuyên có quay trở lại hay không, cũng để cuộc sống của Lâm Tư trôi qua nhẹ nhàng hơn một chút, tôi đành bịa ra một cái lý do:

“Anh ấy rơi xuống biển chết đuối rồi, không tìm thấy cả xác nên mới để tài sản lại cho con.”

Mẹ tôi nghe thế thì gạt nước mắt: “Đứa trẻ tốt như vậy mà sao lại thảm thế này”.

Tống Trinh hiểu rõ chuyện trong đó thì suýt nữa không nhịn được cười, sau này Tống Trinh còn bảo tôi là nhân tài: “Bà đúng thật là đại tài đấy, Long Vương mà dám bảo là rơi xuống biển chết đuối rồi.”

Lâm Tư từng chút một lớn lên, ngoại trừ việc rất thông minh ra thì không khác gì một đứa trẻ bình thường cả.

Đôi khi tôi cũng nghĩ, có lẽ được sống với Lâm Tư cả đời cũng tốt.

Không biết Ngao Tuyên bên kia đã xảy ra chuyện gì, tôi nhìn đôi mày non nớt của Lâm Tư, nếu dòng chảy thời gian thực sự khác nhau thì bên anh ấy có lẽ chỉ mới qua vài ngày thôi nhỉ.

Lại đến bờ biển lần nữa, Lâm Tư hỏi tôi: “Mẹ, bố con có phải đã chết đuối ở đây không ạ?”

Tôi gật đầu, chiếu lệ đáp: “Phải rồi, chết thảm lắm.”

Tôi ngồi trên bãi biển, còn Lâm Tư thì cầm một cái xô nhỏ đi bắt cua, tôi dặn thằng bé đừng đi xa quá nhưng nó lại không nghe, chỉ nói sẽ quay lại rất nhanh.

Hơn mười phút sau vẫn không thấy Lâm Tư quay lại, tôi rất lo lắng, lập tức đứng dậy đi tìm.

Đi ngang qua một đám người đang tắm nắng, sau một tảng đá lớn, tôi nhìn thấy Lâm Tư nhỏ bé đang lắc mông, hì hục đào cát, căng thẳng trong lòng cuối cùng cũng được giải tỏa.

Bên cạnh thằng bé có một người đàn ông đứng đó, tay cầm cái xô nhỏ, tôi vội vàng chạy đến cảm ơn:

“Cảm ơn, cảm ơn anh, đứa nhỏ này nghịch ngợm quá, để tôi cầm xô cho.”

“Thư Bảo?”

Tôi sững sờ, ngơ ngác ngẩng đầu lên. Khuôn mặt đã luôn xuất hiện trong những giấc mơ của tôi giờ lại ở ngay trước mắt, tôi vừa chớp chớp mắt sắp khóc thì lại thấy anh mở miệng nói một cậu:

“Nghe nói em đi khắp nơi kể với mọi người rằng anh chết rồi?”