Cửa cung sắp đóng, Tống lễ khanh thu hồi ánh mắt ngưỡng mộ, quay người chuẩn bị rời đi, đúng lúc đυ.ng phải người khác, người kia kêu lên một tiếng, một miếng hốt* rơi trên mặt đất.
(Hốt*: thẻ bằng ngà, bằng ngọc hoặc bằng tre của quan lại khi vào chầu,dùng để ghi việc thời xưa.)
Ở giữa va chạm, Tống lễ khanh bị răng hốt cào một đường trên mu bàn tay.
“Xin lỗi”
Tống lễ khanh cúi thấp đầu xin lỗi,sau đó nhặt miếng răng hốt lên, dùng hai tay đưa lên trả cho người ta.
“Cái thứ cẩu vật không có mắt! Cũng may không phải ở trước điện, nếu không trị ngươi tội đại bất kính.”
Người đó tức giận mắng một câu,từ trên đất bò dậy,nhặt lại mũ ô sa đội lên.
Tống lễ khanh tập trung nhìn, mới nhận ra hắn là cùng một bảng giáp hai vị tiến sĩ với Y, Bảng Nhãn Trạng Nguyên lớn hơn Tống Lễ Khanh mười mấy tuổi, hai người quan hệ trước nay luôn hòa hợp.
“A..Ta nói là người nào không có mắt, thì ra là thám hoa lang.”
Trạng Nguyên lang nhìn Tống Lễ khanh một cái, tức giận cũng giảm xuống, chỉ lộ ra một nụ cười,chỉ là trong đầu không ít ý cười mỉa mai.
“Huynh trưởng”.Bảng Nhãn đính chính hắn, “người ta bây giờ đã là Hoàng thái tử phi rồi, sớm đã bay lên cành cao trở thành phượng hoàng rồi, cùng chúng ta khác biệt một trời một vực a!”
“À phải phải.”. Trạng Nguyên cố làm ra vẻ chắp tay nói “vấn an Hoàng thái tử phi.”
“Hai vị đại nhân tốt.”
Tống lễ khanh đoan đoan chính chính trả cái lễ, hai vị này được hoàng đế phong chức ngũ phẩm, trong triều chính là tân quý, làm việc đều cao điệu chút, xem thường mình cũng là bình thường.
Tống lễ khanh không muốn cùng bọn họ đôi co, chỉ nói: “Hai vị đại nhân triều vụ bận rộn,ta liến không trì hoãn thời gian của hai vị.”
“Ai!” Trạng Nguyên lang gọi lại Y nói, “Thám hoa lang.......à không phải,Hoàng thái tử phi, chúng ta tốt xấu gì cũng chung một hoàng bảng, mấy ngày không gặp ta vẫn muốn cùng ngươi ôn lại chuyện cũ, lẽ nào chở thành Hoàng thái tử phi cao cao tại thượng liền coi thường chúng ta mầy cái tiểu quan ngũ phẩm sao?”
“Ngài bây giờ là kim tôn ngọc quý,hà cớ cùng chúng ta xa cách đến như vậy.......” Bảng Nhãn cũng thêm dầu vào lửa.
Tống lễ khanh cùng hai người này căn bản không quen biết , ngoại trừ ngày đó nhậm chức có gặp qua một lần, lại không có giao tiếp qua.
“Ta thấy hai vị mặt mày hớn hở, nghĩ chắc hẳn hai vị mới nhậm chức suôn sẻ, vậy chúc hai vị về sau thuận buồm xuôi gió, quan trường một đường bằng phẳng”.
Tống lễ khanh thuận miệng chúc một câu.
Y nửa đời trước say mê ở trong thư viện, không am hiểu hai mặt, a dua nịnh hót.
Trạng Nguyên cười ha ha, mặt đầy ân cần nói: “Hoàng thái tử phi làm sao thế? Làm sao lại trông tiều tụy như vậy?”
Tống lễ khanh miễn cưỡng cười một cái: “ chỉ là chút cảm mạo mà thôi, cực khổ đại nhân ghi ngớ.”
Bảng Nhãn liếc mắt với Trạng Nguyên nói, “Gần vua như gần hổ, ngày ngày hầu hạ thái tử gia há lại trôi qua tốt như vậy?”
“Chậc chậc” Trạng Nguyên giả vờ cảm khái nói, bảng vàng đề tên ngày đó, danh tiếng tài mạo của thám hoa lang là ánh đèn sân khấu, phong quang đó đều đè hai người bọn ta xuống, cách biệt ba ngày, thật đúng là phải lau mắt mà nhìn, ha ha... ha ha!
Trạng Nguyên nhìn lên trời chắp tay, một mặt cao thượng nói, “ ta khổ đọc hai mươi năm, đến thiên gia thụ quan, sau này nhất định phải kết cỏ ngậm vành báo đáp hoàng thượng.”
Bảng Nhãn vỗ vỗ bả vai Tống lễ khanh: “Hoàng thái tử phi đừng ghen tị, chỉ cần ngài hầu hạ tốt thái tử gia,sau nay có thể hưởng vinh hoa phú quý không hết.”
Tống lễ khanh biết họ là đang chế nhạo mình, đơn thuần chỉ là để hạ thấp Y xuống, để lộ ra bọn họ là những người ưu tú.
“Ta ngoại trừ là Hoàng thái tử phi , cũng là thái tử hầu đọc, mọi người cùng ở trong triều làm quan, hai vị đại nhân đều đọc thuộc sách thánh hiền, khẳng định sẽ không phải người nâng cao hạ thấp
Lời nói này không kiêu ngạo cũng không tự ti, không lấy thân phận đè người, lại không coi nhẹ bản thân, Trạng Nguyên Bảng Nhãn hai mắt đồng thời nhìn nhau, đáp không ra lời.
“phải phải phải” Trạng Nguyên trước gật đầu nói, “ sau này còn nhờ Hoàng thái tử phi đề điểm, ở trước mặt thái tử gia chiếu cố ,hai người tại hạ đều dựa vào ngài”
Mặc dù không có mấy phần thành ý , nhưn chỉ cần bọn họ không dây dưa trào phúng, Tống lễ khanh cũng cảm thấy hài lòng.
“Cửa cung sắp đóng mấy vị đại nhân còn không vào sao”(Đào tử yêu yêu)
Bên cạnh truyền đến một giọng nói, tiếng nói trong trẻo, nhưng mồm miệng tối nghĩa.
Tống lễ khanh quay đầu lại nhìn, nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi ăn mặc tướng mạo kỳ lạ.
Người này ước chừng lớn hơn mình mầy tuổi, nhưng cằm mọc đầy râu, tóc rậm, lông mày đen như mực, lông mi cong vυ't, con ngươi dưới ánh mặt trời xanh như ngọc, mũi cao môi mỏng, lại nhìn một chút có thể cảm nhận được một loại dị vực phong tình,ngũ quan thâm thúy rõ ràng,tướng mạo này........ngược lại cùng Hồ Nô nhi có mấy phần giống nhau.
Lại nhìn hắn, tuy rằng mặc một thân áo bào trắng của người hán,nhưng thắt lưng có đeo bảo ngọc xanh đậm, tóc búi cao, đội mũ miễn trắng, Trung Nguyên tuyệt đối sẽ không vô cớ đội màu trắng trên đầu, trung tâm mũ miện có một viên đại hồng bảo, hẳn là giá trị không nhỏ.
Tống lễ khanh đoán hắn là người Hồ, nhưng nhìn cách hắn đi đứng, phong độ hẹ nhàng, hoàn toàn không giông sự man rợ của người hồ.
Trạng Nguyên dẫn đầu hành lễ, lần này hắn ngược lại không có giả mù sa mưa, lưng cong như con tôm chín.
“Gặp qua vương tử Lâu Lan ”
Bảng Nhãn cũng xem mèo vẽ hổ.
“Ngươi biết ta? Ta còn chưa vào hoàng cung gặp bệ hạ của các ngươi.”
“Ngày trước nhận mệnh tiếp đón vương tử Lâu Lan vốn là lễ bộ lang trung hạ quan,bất quá hạ quan vừa mới nhận chức, cho nên Lễ Bộ Thượng Thư đại nhân mới tiếp đón thay hạ quan.”
Trạng Nguyên cười nịnh nọt không chút che giấu thiện chí.
“Ồ”
Vương tử Lâu Lan dáng vẻ hiểu rõ, lại cùng Bảng Nhãn cũng nhẹ gật đầu, ánh mắt chuyển đến trên người Tống Lễ Khanh.
Vậy vị này là......
“Đây là thái tử......” Trạng Nguyên chủ động giới thiệu.
“Thái tử hầu đọc”
Tống Lễ Khanh cướp lời nói, chỉ khẽ gật đầu.
Y tình nguyện giới thiệu bản thân như vậy.
“Thái tử hầu đọc...là thư đồng của thái tử sao?” Vương tử Lâu Lan cười, “Thái tử Cảnh quốc các ngươi đọc sách còn cần một ....mỹ nhân đi theo sao?”
Tống Lễ Khanh không thích bị gọi là “mỹ nhân”,thậm chí còn cảm thấy phản cảm.
Trạng Nguyên ở bên tai vương tử Lâu Lan nói một câu
Vương tử Lâu Lan nhìn Tống Lễ Khanh ánh mắt chuyển từ thưởng thức sang thất vọng, khinh miệt.
“Ta biết người Trung Nguyên các ngươi có điển cố hồng thụ thiêm hương,bất quá .....đường đường là nam tử hán, lại đi dựa vào tư sắc lấy lòng chủ thượng, làm một cái nam nhân hầu sủng, thật không đáng kính nể.”
Hàm súc ngay thẳng
Quả thực hăn nói cũng không sai, thư đồng hầu đọc tử trước đến nay đều ghi là hầu hạ chủ nhân việc tư, văn nhân coi đây là phong lưu.
Tống lễ khanh lười nhác cùng hắn một người ngoại bang giải thích, người này hơn phân nửa là sơ giao mà thôi.
“Đi đi đi, thời gian sắp đến rồi, vương tử Lâu Lan, mời ngài đi trước”
Trạng Nguyên cùng Bảng Nhãn đứng sang hai bên,để vương tử Lâu Lan đi trước.
“Mấy vị đại nhân mời”
Mấy người khách sác hướng cửa cung đi, Tống Lễ Khanh nhắm mắt thở phào nhẹ nhõm.
Vương tử Lâu Lan đi được hai bước liền dừng lại quyay người.
“Hầu đọc đại nhân không cùng chúng ta đi sao?”
Trạng Nguyên lập tức giải thích nói: “phẩm cấp của thái tử hầu đọc, không có tư cách thượng triều.”
“Thì ra là như vậy”. Vương tử Lâu Lan dừng lại một chút, cao giọng nói: “ Hầu đọc đại nhân, có thời gian vẫn là nên tìm y sư xem bệnh đi.”
“Đa tạ lo lắng”. Tống Lễ Khanh đơn giản trả lời, “phong hàn mấy ngày liền khỏi”
Làm sao mỗi người đều có thể dễ ràng nhìn ra bệnh của hắn? Tống Lễ Khanh rõ ràng đã dùng son phấn che đi vết thương cùng tái nhợt.
“Ta không phải nói phong hàn”
Vương tử Lâu Lan chỉ vào mu bàn tay của Tống Lễ Khanh, Tống Lễ Khanh cúi đầu xuống nhìn, mới bị xước một chút,không nặng không nhẹ, lúc này mới rớm ra máu.
Tống Lễ Khanh cảm thấy kỳ quái, răng hốt cũng không sắc, nhiều lắm là xước tý da, làm sao có thể chảy máu, mà lại không có dấu hiệu ngưng chảy máu, đều nhuộm đỏ ống tay áo.
Đang định hỏi rõ rãng , vương tử Lâu Lan đã ngậm cười đi xa.
Tác giả có lời: Lão ngoại quốc này là nam 2