Sinh Hoạt Trong Tiểu Thuyết Ngọt Sủng

Chương 58

Ba người hiếm khi có được cơ hội được ở cùng một chỗ, Lục Hòa Ngọc cũng ở nhà mình làm việc để ở cùng Diệp Hàm cùng Cao Ninh hai người, thỉnh thoảng cô cũng sẽ nhận được điện thoại từ văn phòng làm việc cần cô trở về xử lý một chút vấn đề, nhưng nhìn chung cô vẫn cùng bọn họ chơi gần nửa tháng, thẳng đến khi Cao Ninh hai người trở về.

Cao Ninh còn lưu luyến mà nói muốn chơi đến khai giảng mới trở về, kết quả bị Chung Cảnh Tri trừng mắt, tức khắc nói nhớ ba mẹ, phải về nhà.

Một màn này không nói Diệp Hàm buồn cười, Lục Hòa Ngọc cũng cảm thấy rất buồn cười.

Phải biết rằng trong thời gian này Chung Cảnh Tri cũng chỉ có thể ngầm ghen, ai bảo cô càng thiên hướng về hai người bạn của mình, trong đó một người vẫn là cháu ngoại của anh, quả thực chính là dày vò.

Hiện giờ thật vất vả mới nghe được bọn họ nói phải đi về, sao có thể lại để họ ở lại đến cuối tháng?

Chờ sau khi đưa các cô đi đăng ký thủ tục bay, Lục Hòa Ngọc bởi vì có việc yêu cầu cần cô trở về văn phòng, Chung Cảnh Tri cũng chỉ có thể đến đưa cô đến văn phòng làm việc rồi lại trở về công ty.

Buổi tối khi Lục Hòa Ngọc về đến nhà, Chung Cảnh Tri đã chuẩn bị tốt cơm chiều, còn làm cho đặc biệt, bữa tối tình thú dưới ánh nến.

Lục Hòa Ngọc hơi cười nhẹ, thật là..

Nhìn người với vẻ mặt ôn nhu đang nhìn chính mình, Lục Hòa Ngọc nhịn không được duỗi tay câu lấy cổ Chung Cảnh Tri, hôn lên môi anh, Chung Cảnh Tri đỡ đằng sau đầu cô, đầu lưỡi tham nhập vào khoang miệng Lục Hòa Ngọc, tàn sát bừa bãi công kích mỗi một góc.

Lục Hòa Ngọc phát hiện chính mình một khi chủ động, không kịp phản ứng là có thể bị phản áp, dần dần chỉ có thể thừa nhận sự bá đạo của anh, thậm chí còn mang theo một chút động tình.

Chung Cảnh Tri dư quang nhìn đôi mắt mê ly của Lục Hòa Ngọc dưới thân căng cứng, hô hấp cũng không khỏi tăng thêm, thẳng đến khi cảm giác được Lục Hòa Ngọc hô hấp khó khăn mới chậm rãi buông ra một chút, nhẹ nhàng liếʍ láp, một hồi lâu mới buông cô ra.

Hai người dựa vào nhau, Chung Cảnh Tri nhẫn nhịn lại sự bất thường của cơ thể, tiếng nói khàn khàn chứa đầy động tình "Còn phải chờ ba năm a."

Nghe Chung Cảnh Tri lời này có ý chỉ gì đó, Lục Hòa Ngọc hơi cứng lại, lại nhịn không được phốc cười một tiếng, một chút cũng không đồng tình anh, hai tay ở trên mặt anh tác quái mà nói "Là anh tự tìm."

Cũng không phải vậy sao, cô chỉ nhẹ nhàng mà hôn một chút, kết quả anh cứ một hai phải tự ngược, không phải tự tìm là cái gì?

Chung Cảnh Tri than cười nhẹ, kéo xuống hai tay đang tác quái của cô, hơi cúi đầu ở trên trán cô hôn một cái nói "Nhưng tất cả anh đều cam tâm tình nguyện."

Bất quá bỗng nhiên bụng Lục Hòa Ngọc truyền đến một tiếng lộc cộc đói khát đánh gãy một màn ấm áp này.

Hai người yên lặng một lúc, nhịn không được đều cười, Chung Cảnh Tri cười nói "Nên để em ăn cơm trước."

Lục Hòa Ngọc buông tay, điều này không trách thể cô, chỉ là nhất thời xúc động, ai biết anh cũng khống chế không được đâu, biết rõ sẽ mất khống chế đến chết còn muốn tự ngược.

Tình cảm giữa hai người bởi vì chuyện kia mà bay vọt lên, cũng làm cho Chung Cảnh Tri rốt cuộc cảm nhận được tư vị yêu đương luyến ái.

Mà Chung Cảnh Tri cũng chủ động cùng Lục Hòa Ngọc nhắc tới người lúc trước đã ở rừng lá phong phạm tội kia.

Ngay từ đầu người nọ còn giả ngây giả dại, nhưng bị xem thấu, đồng thời tra được gã ta thế nhưng là tội phạm vượt tỉnh, lúc trước gã đã ở L tỉnh thị trấn Y gϊếŧ hai thiếu nữ, hiện giờ ở thủ đô không chỉ có gϊếŧ ba thiếu nữ mà còn vào nhà cướp bóc hai lần.

Lần đó ở rừng lá phong đại khái là đã uống lên chút rượu, hơn nữa Lục Hòa Ngọc các cô chọn vị trí khá vắng, liền nổi lên tà niệm, không nghĩ tới Lục Hòa Ngọc hai người bưu hãn đem gã ta đánh thành như vậy, còn dẫn đến những người khác báo cảnh sát, cũng coi như là lưới trời l*иg lộng tuy thưa khó lọt.

Bởi vì tình tiết ác liệt, lại cộng thêm đã gϊếŧ chết năm người, còn vào nhà cướp bóc lần thứ hai, tòa án bên kia đã phán định tử hình, cũng đã chấp hành.

"Về sau sau một người ra cửa nhưng đừng đi đến nơi nào quá vắng, không, về sau em muốn đi đâu anh sẽ đi cùng em, nếu anh không thể đi sẽ bảo A Lăng đi theo cùng." Chung Cảnh Tri rất trịnh trọng cùng cô nói.

"Được, đều nghe anh." Lục Hòa Ngọc tuy rằng cảm thấy không đến mức mỗi lần đều xui xẻo như vậy, nhưng Chung Cảnh Tri lo lắng như vậy, mình nếu cự tuyệt liền quá làm kiêu rồi.

Quay đầu, Lục Hòa Ngọc cũng đem việc này nói cho Diệp Hàm cùng Cao Ninh, người xấu đã nhận được báo ứng cũng coi như là vỗ tay chúc mừng.

Bất quá, Lục Hòa Ngọc tự mình đem máy tính sửa lại, ban đầu máy tính còn có thể kiên trì dùng được một thời gian, chẳng qua chờ đến sau khi Cao Ninh bọn họ trở về, cô phát hiện máy tính không thể mở lên vượt qua hai giờ, khi dùng được một tiếng rưỡi liền bắt đầu nhảy ra các loại vạch đen.

Lục Hòa Ngọc cuối cùng vẫn định chạy đi mua một cái máy tính mới trở về dùng.

Chung Cảnh Tri nhưng thật ra muốn cùng cô đi, nhưng không khéo ngày hôm sau anh phải đi công tác, nguyên bản anh còn muốn để cho A Lăng ở lại bảo vệ cô nhưng bị Lục Hòa Ngọc cự tuyệt.

Đặc biệt khi biết lần trước anh đi M quốc thế nhưng trúng đạn thiếu chút nữa mất mạng, Lục Hòa Ngọc liền càng không thể làm A Lăng lưu lại.

Chung Cảnh Tri cũng chỉ phải nghe cô, chỉ là không thiếu được mà dặn dò cô nhất định phải nhớ rõ cùng mình liên hệ, không cần một người chạy loạn.

Lục Hòa Ngọc cuối cùng cũng làm anh yên tâm, rốt cuộc cô trên cơ bản đều chỉ đến văn phòng làm việc, nào có thời gian để đi ra ngoài.

Chờ Chung Cảnh Tri đi rồi, Lục Hòa Ngọc đột nhiên có chút không quen, ngày thường ăn cơm đều là hai người cùng nhau ăn cơm, sau khi ăn xong còn cùng nhau xem TV, tâm sự, hiện giờ dư lại chỉ cô một người.

Đã từng sinh hoạt một người lâu như vậy cũng đã quen một người sinh hoạt, nhưng sau khi quen với cuộc sống có hai người sinh hoạt, lại lần nữa trở về chỉ còn một người, cô lại có chút không quen.

Tuy rằng có chút không quen, Lục Hòa Ngọc vẫn theo ngày thường làm việc và nghỉ ngơi, viết xong code lập trình lại nghỉ ngơi, hôm sau theo đồng hồ sinh học tỉnh lại, sau khi rửa mặt xong cô theo thói quen tính toán đi đến nhà đối diện ăn bữa sáng, khi tay đυ.ng tới cửa đột nhiên nhớ tới Chung Cảnh Tri đi công tác.

Lục Hòa Ngọc nhịn không được vỗ chán, cô quả nhiên đã quen a.

Bất quá nghĩ đến hôm nay cần phải mua máy tính, cô cũng trực tiếp đi ra bên ngoài ăn bữa sáng, thuận tiện trở về phòng làm việc một chuyến, tính toán chờ cửa hàng máy tính mở cửa lại đi mua.

Không nghĩ tới tất cả máy tính ở văn phòng đều bị hacker công kích, Lục Hòa Ngọc thiếu chút nữa không thể phòng thủ kịp, đối phương nếu nhanh tay thêm chút nữa thì Lục Hòa Ngọc liền không có biện pháp giải quyết.

"Lục tiểu thư, cô trước ăn chút cơm đi, đều sắp 3 giờ rồi." Hà Hoán đem thức ăn đẩy đến trước mặt Lục Hòa Ngọc nói.

"Đã muộn như vậy sao, cảm ơn chị." Lục Hòa Ngọc ngửi được mùi đồ ăn mới đột nhiên cảm thấy đói bụng.

"Cũng may cô đến đây, bằng không phòng làm việc hôm nay cũng không biết tổn thất nhiều ít." Hà Hoán lắc đầu, ngày hôm qua Lục Hòa Ngọc nói hôm nay có việc nên không tới, không nghĩ tới sáng sớm hôm nay lại là nhìn đến cô xuất hiện, kết quả lại gặp phải hacker công kích.

"Tạm thời không có việc gì, đến ngày mai em thiết lập một phần mềm diệt virus, đến lúc đó liền sẽ không gặp lại đến loại chuyện này." Nếu không phải đột nhiên gặp được hacker công kích, Lục Hòa Ngọc thật đúng là không nhớ nổi lúc trước cô đã từng tạo ra một phần mềm diệt virus giao cho công ty thí nghiệm.

Ở kiếp trước, cô nhưng nhớ rõ trước khi cô xuyên đến đây, phần mềm diệt virus kia công ty còn đang thí nghiệm còn chưa có công bố, có thể tự động loại bỏ virus trong máy tính, tuy rằng lúc trước bên trong công ty đều sử dụng, cô cũng không có xin độc quyền.

"Sẽ lợi hại hơn so với phần mềm diệt virus hiện tại sao?" Hà hoán hỏi, rốt cuộc hiện tại toàn cầu đều cơ hồ đang sử dụng phần mềm U để diệt virus.

"Chỉ biết so với nó càng tốt." Lục Hòa Ngọc tự tin cười nói, rốt cuộc lúc trước cô chính là phí non nửa năm mới làm tốt.

"Vậy thật đúng là chờ mong." Hà hoán mắt lấp lánh, phải biết rằng hiện tại phần mềm diệt virus không phải không tốt, mà là cô rất muốn biết phần mềm diệt virus do Lục Hòa Ngọc tạo ra sẽ như thế nào.

"Ngày mai chị sẽ nhìn đến." Lục Hòa Ngọc ánh mắt hơi quét về phía một chỗ khác trong văn phòng mỉm cười mà nói.

Nhưng cô chưa nói cô chỉ đưa ra bản thí nghiệm, cũng không định ngay từ đầu liền đem bản nâng cấp làm ra tới.

Không trách Lục Hòa Ngọc làm như vậy, bởi vì cô phát hiện trong phòng làm việc có người có dị tâm, đến nỗi đến tột cùng muốn làm cái gì, cô còn không biết đối phương có mục đích gì.