Lục Hòa Ngọc lần đầu tiên cảm giác được "vạn người chú mục" không phải dễ chịu như vậy, tuy rằng ánh mắt những người đó đều là tò mò hoặc hâm mộ, nhưng đối với Lục Hòa Ngọc mà nói thì đúng là không phải là chuyện tốt.
Trở lại tiểu khu, còn không có lên lầu, Lục Hòa Ngọc nhìn thoáng qua bó hoa trong lòng ngực, mặc dù đã chuẩn bị tốt tâm lý nhưng vừa ra thang máy liền nhìn thấy Chung Cảnh Tri đứng ở cửa, cô vẫn mạc danh cảm thấy chột dạ một phen.
Chung Cảnh Tri nhìn đến bó hoa hồng rực rỡ, chói mắt kia, đôi mắt hơi híp lại, chờ cô đi đến trước mặt cũng không tức giận, chỉ cười tủm tỉm hỏi "Bó hoa này em mua để tặng cho anh sao?"
"Đây không phải là biết rõ cố hỏi sao." Lục Hòa Ngọc bất đắc dĩ mà nói.
"Em chính là người đã có gia đình, sao lại có thể nhận hoa từ người khác chứ." Chung Cảnh Tri rất ghen tỵ, hơn nữa anh cũng cảm thấy không vui vẻ, lần đầu tiên cô nhận hoa thế nhưng không phải do mình đưa.
"Đây là do cậu ta bắt em nhận, em còn có thể làm sao bây giờ, hay, anh cầm đi đi." Lục Hòa Ngọc trợn trắng mắt, đúng là người đàn ông lòng dạ hẹp hòi.
"Lại không phải tặng cho anh, cầm có ý nghĩa gì sao." Chung Cảnh Tri ngoài miệng vừa nhận lấy hoa vừa nói như vậy, trên thực tế trong lòng lại ghét bỏ, mua hoa gì không được, một hai lại phải mua hoa hồng.
"Đúng là miệng chê nhưng thân thể lại rất thành thật." Lục Hòa Ngọc lạnh nhạt mà nói.
Chung Cảnh Tri nghẹn một hơi, hận không thể đem hoa trong tay ném trên mặt đất dẫm mấy phát, nghĩ nghĩ còn nói thêm "Hoa hồng một chút đều không tốt, anh cảm thấy vẫn là hoa hồng nguyệt quý càng đẹp."
"Ồ, vậy lần sau có người đưa tặng em hoa hồng nguyệt quý, em liền nhận lấy đi." Lục Hòa Ngọc có chút buồn cười mà nói.
"Nhận hoa từ bên ngoài thì không được, ngày mai anh đưa tặng em một bó hoa hồng nguyệt quý lớn." Chung Cảnh Tri tuy rằng biết nàng cố ý như vậy giảng, nhưng là nhịn không được biểu tâm ý.
"Được rồi, không phải một bó hoa sao, đua đòi cái gì chứ." Lục Hòa Ngọc vô ngữ, huống chi cô cũng không phải là kiểu người thích lãng mạn.
"Ừm, em nói như vậy cũng đúng, mau đi rửa mặt lại đây ăn cơm." Chung Cảnh Tri gật gật đầu, nhưng trong lòng lại nhớ tới thật đúng là chưa từng đưa tặng gì cho Lục Hòa Ngọc, đừng nói là bó hoa, chính là một bông hoa còn không có đưa, xem ra thật đúng là cần phải làm chút gì đó mới được a.
Vạn nhất những con ong bướm trong trường học đó vẫn luôn tiếp cận cô bằng hoa tươi thì chẳng lẽ mỗi ngày anh sẽ phải nhìn cô ôm một bó hoa trở về sao?
Thế này thì cũng quá mệt mỏi đi.
Sau cả một đêm ở chung, Lục Hòa Ngọc cũng cảm thấy anh rất bình thường, không giống là người hay ghen, trong lòng hơi nhẹ nhõm, thầm nghĩ người lớn tuổi quả nhiên là tương đối hiểu lý lẽ.
Chung Cảnh Tri tự nhiên cũng nhận thấy tâm tư của cô, trong lòng vừa tức giận vừa buồn cười, anh nhìn giống như người đàn ông keo kiệt vậy sao?
Nếu anh giống như suy nghĩ của cô, cô đã sớm bị ăn sạch sẽ.
Lục Hòa Ngọc cho rằng thật sự không có chuyện gì, kết quả là ngày hôm sau khi trở về phát hiện trong nhà nhiều ra một bó hoa hồng nguyệt quý màu đỏ! Cô đếm sơ qua tổng cộng là 11 bông.
Lúc này, Lục Hòa Ngọc mới cảm thấy mình đã xem thường bản tính của đàn ông, đặc biệt là Chung Cảnh Tri người nam nhân này.
Nhìn thấy anh, cô lại nhịn không được cười, trước khi mặt anh đen lại liền tiến lên nhón chân ở trên má anh hôn một cái "Cảm ơn anh, em thực thích."
"Em có thể hôn thấp xuống một chút, anh cũng không ngại." Chung Cảnh Tri ôm chặt cô, cúi đầu đỡ đằng sau cô, khóe miệng nhếch lên.
"Chậc, nguyên lai anh lại vô sỉ như vậy." Lục Hòa Ngọc hơi hơi khẽ chạm nhẹ ở trên môi anh một chút, sau đó dùng sức lực từ trong lòng ngực anh thoát ra tới.
Tiến đến gần đóa hoa ngửi một chút, liền khen nói "Hoa hồng nguyệt quý nhìn xác thật so với hoa hồng đẹp nhiều."
"Đúng không, anh liền nói hoa hồng khó coi." Chung Cảnh Tri thấy cô thích, đối với việc cô thoát ra cũng không giận.
"Ừ, anh hoa hồng nguyệt quý anh đưa rất đẹp." Lục Hòa Ngọc nhịn cười phụ họa, cô sợ nói hoa hồng nguyệt quý khó coi thì anh lại làm ra chút chuyện gì đó tới.
Lại xem anh cố ý làm bữa tối dưới ánh nến, nếu mình lại không biết điều liền quá không lãng mạn, bởi vậy Lục Hòa Ngọc cũng cảm nhận được Chung Cảnh Tri đối mình để ý.
Sau bữa cơm chiều, hai người cùng nhau thu thập chén đũa, tuy rằng thỉnh thoảng bị Chung Cảnh Tri ăn chút đậu hủ, nhưng hai người cảm tình cũng coi như hòa hợp, ở chung cũng càng ngày càng tự nhiên.
Chờ Lục Hòa Ngọc trở về nhà, Chung Cảnh Tri cũng chỉ biết thở dài, biết mình vẫn còn phải đang nhẫn nại, nhưng cũng chỉ có thể đổ thừa đối tượng anh nhìn trúng quá nhỏ, cũng có chủ kiến.
Đương nhiên, nếu không phải như vậy mà nói, anh cũng chưa chắc nhìn trúng.
Lục Hòa Ngọc cũng coi như là đã quen Chung Cảnh Tri thỉnh thoảng động kinh, bất quá, trước nay anh cũng sẽ không vượt qua giới hạn, anh cũng tôn trọng cô lựa chọn.
Lúc sau mỗi ngày Lục Hòa Ngọc đều có thể nhìn đến trong nhà có một bó hoa hồng nguyệt quý, chậm rãi cũng đã quen với điều này.
Đột nhiên có một ngày Lục Hòa Ngọc lướt Weibo nhìn đến mọi người đang cổ vũ thi đại học cố lên, cô mới đột nhiên nhớ tới thời điểm này lại là một năm thi đại học a, không khỏi thở dài, bấm tay tính toán, cô tới nơi này cũng đã gần hai năm a.
Nhớ tới những chuyện mấy năm nay phát sinh, Lục Hòa Ngọc vẫn cảm thấy có chút không chân thật, Lục Hoa Sinh một nhà đều không có kết cục tốt, Trì gia, thậm chí nguyên bản Địch gia quyền cao chức trọng cũng đều đã bị bắt vào tù.
Cô giống như một người ngoài cuộc thờ ơ, lạnh nhạt hết thảy những chuyện phát sinh, cô giống như có chút hiểu rõ, lại không quá hiểu về nó.
Đại khái cuộc đời người, nhìn thấu, hay là nhìn không thấu, đều giống nhau.
Có sóng gió, hay không sóng gió, đời người liền kết thúc rồi.
"Này, cậu đang suy nghĩ cái gì?" Lý Dục Nhàn vỗ nhẹ Lục Hòa Ngọc đang nhìn màn hình máy tính phát ngốc.
"Nga, đây không phải là kỳ thi đại học sao, có chút cảm khái đi." Lục Hòa Ngọc phục hồi tinh thần lại, cười nói.
"Đúng vậy, chúng ta đã từ năm nhất lên tới năm hai rồi." Lý Dục Nhàn tức khắc cũng thở dài nói.
"Bởi vậy, chúng ta từ người mới biến thành người cũ." Cố Vi cười nói.
"Là trở thành học tỷ, người cũ cái gì mà khó nghe như vậy." Phương Thi Ý sửa đúng nói.
"Phốc, vừa rồi các cậu đang nói cái gì tới?" Đối thoại của bọn họ làm Lục Hòa Ngọc nhịn không được cười ra tiếng tới.
"Chính là muốn hỏi một chút cậu học kỳ sau còn muốn ở trong ký túc xá không." Lý Dục Nhàn hỏi.
"Tớ chắc là sẽ ở lại, nếu ký túc xá trường học quá tải thì liền không ở lại nữa, để tránh chiếm dụng tài nguyên." Lục Hòa Ngọc nghĩ nghĩ nói.
"Chúng tớ cũng nghĩ như vậy, bất quá cứ như vậy, chúng ta bốn người gặp mặt cũng khó a, thật luyến tiếc." Cố Vi thở dài mà nói.
"Hiện tại nói cái này còn sớm, nhưng tớ nghĩ không đến mức không còn giường đi, rốt cuộc đã có học trưởng, học tỷ tốt nghiệp đi rồi, không phải sao?" Lục Hòa Ngọc vừa thấy biểu tình này của bọn họ, tức khắc có chút không biết nên khóc hay cười, một đám tân sinh tới, tự nhiên sẽ đi một đám học sinh cũ a.
"Đúng nha, tớ như thế nào quên mất." Lý Dục Nhàn bừng tỉnh đại ngộ, các cô thế nhưng ngây ngốc thảo luận vấn đề này.
"Thật là đọc sách đến ngây người, bất quá sắp thi cuối kỳ, gần nhất thật đúng là vội đến đầu óc choáng váng." Phương Thi Ý vỗ đầu một cái, không thể tưởng được cô cũng phạm loại sai lầm ngu ngốc này.
Cố Vi tuy rằng không nói chuyện, nhưng bộ dáng cũng là vẻ mặt hối hận, làm Lục Hòa Ngọc buồn cười, ba cái kẻ dở hơi này.
"Xuy, các cậu thật là đáng yêu."
Lời này vừa nói ra, đã nhận được 3 cơn bạo nộ.
"Đúng rồi, tớ đột nhiên nhớ tới mấy ngày hôm trước tớ ở ngoài cổng trường nhìn thấy cậu ôm một bó hoa hồng, là cái soái ca nào cùng cậu thổ lộ?" Không đợi Lục Hòa Ngọc cười xong, Phương Thi Ý đột nhiên hỏi.
"Di, có tình huống như vậy a?" Lý Dục Nhàn cùng Cố Vi tức khắc tò mò.
"Khụ, cái đó a, xác thật là có bạn học cùng tớ thổ lộ, bất quá bị tớ cự tuyệt, nhưng cậu ta ngại là một nam sinh mà cầm hoa đi ở trong vườn trường thì quá ngượng ngùng, liền đem hoa đưa cho tớ, cuối cùng liền.." Lục Hòa Ngọc buông tay, tỏ vẻ cô bất đắc dĩ tiếp nhận bó hoa kia.
Cố Vi ba người cùng kêu lên ' sao ', tỏ vẻ không tin đây là thật sự.