Cuối cùng, Đường lão gia tử vẫn để Chung Cảnh Tri đi theo vào, Lục Hòa Ngọc phát hiện khu nằm viện bên này không khí có chút thay đổi, hiển nhiên bác sĩ này đó đã nhận ra Đường lão tới đi? Rốt cuộc đằng sau Hoa Hạ quốc, nếu lại nhận không ra kia thật là mắt mù.
Cũng may là phòng bệnh hạng sang, không có tiếng nói nhao nhao chói tai của người vây xem, hơn nữa có bốn gã bảo tiêu canh chừng, người thường nhìn vào cũng thật là có chút lùi bước.
Quan trọng là bên kia cảnh sát cũng điều tra ra tới, từ kí lục của camera theo dõi hơn nữa có bảo an làm chứng, Lục Hòa Ngọc cùng Đường Việt Ninh hoàn toàn liền lời nói đều không có nói qua một câu, vẫn là Đường Việt Ninh đi theo Lục Hòa Ngọc phía sau, đột nhiên lại xoay người rời đi, ra tiểu khu bị lái xe say rượu đυ.ng phải, bảo an ở tiểu khu gọi cảnh sát cùng với xe cứu thương, Lục Hòa Ngọc lúc sau mới chạy ra, cùng cô một tia quan hệ đều không có.
Đối với việc này, cảnh sát khi nhìn đến Lục Hòa Ngọc đúng sự thật mà nói, tuy rằng bị đâm chính là cháu trai thủ trưởng nhưng cũng không thể liên lụy người vô tội, rốt cuộc việc này là tài xế say rượu nên dẫn tới.
Bất quá, cảnh sát vừa nói xong Lục Hòa Ngọc cùng Chung Cảnh Tri đã bị mời vào phòng bác sĩ hội thảo, có chút giống phòng họp, cái bàn là hình bầu dục, bên trong chỉ có Đường lão gia tử cùng cha Đường hai người, mẹ Đường phỏng chừng ở trong phòng bệnh nhìn Đường Việt Ninh, Đường lão gia tử đưa lưng về phía cửa ngồi, còn cha Đường lại là ngồi ở bên trái Đường lão gia tử.
Chung Cảnh Tri lôi kéo Lục Hòa Ngọc ngồi vào phía bên phải, anh muốn biết Đường lão gia tử muốn làm cái gì, nếu thật sự muốn giận chó đánh mèo đến Lục Hòa Ngọc anh cũng không cho phép.
"Ông lão nhà cậu có biết không?" Đường lão gia tử nhìn Chung Cảnh Tri hỏi, ông đối với Lục Hòa Ngọc một chút đều chướng mắt, liền tính cô là đứa nhỏ Trì gia cũng không giúp được Đường Việt Ninh cái gì, càng đừng nói hiện tại cô là cô nhi.
Quan trọng nhất chính là cô quá ảnh hưởng đến cảm xúc của Đường Việt Ninh, hiện tại lại có liên quan đến Chung Cảnh Tri, Đường lão gia tử cảm thấy càng thêm không cho phép cô cùng Đường Việt Ninh có bất luận cái quan hệ gì.
Cho dù biết Đường Việt Ninh xảy ra tai nạn xe cộ cùng Lục Hòa Ngọc không có quan hệ, ông vẫn là cảm thấy nếu không phải Lục Hòa Ngọc, Đường Việt Ninh liền sẽ không trộm đi ra tới chỉ vì liếc nhìn cô một cái, cũng liền không có chuyện đằng sau.
"Cha tôi luôn luôn sẽ không hoài nghi ánh mắt của tôi." Chung Cảnh Tri cười nhạt nói, lời nói ra ý tứ cũng rất rõ ràng.
Đường lão gia tử nghe được lời này sắc mặt liền trầm đi xuống, hiển nhiên thực không thích lời này của Chung Cảnh Tri, bởi vì Chung Cảnh Tri lời này chính là đang chê cười ông ánh mắt không tốt.
"Người trẻ tuổi vẫn là muốn ổn trọng chút, trong xã hội vàng và tiền giấy vẫn là không tránh khỏi mắc mưu bị lừa."
"Chùn chân bó gối cũng chưa chắc là chuyện tốt, Đường lão, ngài cảm thấy sao?" Chung Cảnh Tri khinh phiêu phiêu mà trả lời.
Đường lão gia tử thiếu chút nữa bị lời này của anh nghẹn khó thở, một người bảo tiêu tiến vào tiến đến bên tai ông nói nhỏ một câu ông xoát một chút đứng lên đi theo đi ra ngoài.
Cha Đường nhìn cũng đi theo đi ra ngoài, lưu lại Chung Cảnh Tri cùng Lục Hòa Ngọc hai người hai mặt nhìn nhau nhưng Lục Hòa Ngọc nhìn đến Đường gia hai người sau khi rời khỏi đây, thật sâu mà thở ra, lại có chút lo lắng mà duỗi tay nắm lấy Chung Cảnh Tri tay hỏi "Anh như vậy dỗi Đường lão gia tử có thể hay không gây bất lợi cho anh?"
"Đừng lo lắng, việc này vốn dĩ liền cùng em không có quan hệ, ông ta đây là giận chó đánh mèo." Chung Cảnh Tri nắm lại tay cô an ủi nói.
Không cam lòng lại như thế nào? Anh cũng không tin Đường gia thật đúng là dám đối với một người vô tội ra tay.
"Xem vẻ mặt của ông ấy không chỉ có là giận chó đánh mèo đơn giản như vậy, chỉ sợ là Đường Việt Ninh cùng ông ta từng có cái ước định gì đó đi." Đây mới là Lục Hòa Ngọc lo lắng, bởi vì Đường Việt Ninh sau khi biết chính mình không phải Trì Tiểu Vãn, đột nhiên ra tay đối với Lục gia, Đường gia lại thay anh ta kết thúc, hiển nhiên chính là Đường lão gia tử cùng Đường Việt Ninh ước định cái gì đó, đó cũng là nguyên nhân lúc sau cô rốt cuộc chưa thấy qua Đường Việt Ninh đi?
Lúc này đây phỏng chừng là Đường Việt Ninh ném ra bảo tiêu chạy ra?
Đột nhiên nhớ tới chính mình mặt, Lục Hòa Ngọc hít một hơi sâu, đại khái là diện mạo đem Đường Việt Ninh kí©ɧ ŧɧí©ɧ tới rồi đi?
Đường Việt Ninh phòng bệnh bên này mẹ Đường có chút kinh ngạc nhìn đến Thiện chân nhân xuất hiện, lập tức làm bảo tiêu gọi Đường lão cùng với cha Đường lại đây, bà cũng tự mình mời Thiện chân nhân tiến vào phòng bệnh.
Đường lão vội vàng lại đây, khi thật sự nhìn đến Thiện chân nhân xuất hiện, không khỏi cười rộ lên nói "Đại sư như thế nào có rảnh đến bên này?"
"A di đà phật." Thiện chân nhân chắp tay trước ngực hướng ông hơi khom người.
"Đại sư chính là nhìn ra cái gì sao?" Đường lão trong lòng có chút ngờ vực, chắc là cùng Đường Việt Ninh có quan hệ nhưng lại không biết đến tột cùng là bởi vì chuyện gì.
"Kẻ si tình một đời tương tư, cả đời chấp niệm, tình ý khó đoạn, duyên phận khó phai, a di đà phật." Thiện chân nhân nhìn Đường Việt Ninh trên giường bệnh, cùng với bóng dáng bồi hồi ở bên giường bệnh, cảm thấy được ngọc bài trong lòng ngực khẽ nhúc nhích, nhẹ nhàng thở dài từ trong miệng thở ra, đem ngọc bài để vào tay phải Đường Việt Ninh nói "Quên đi."
"Đại sư đây là?" Tuy là Đường lão gia tử nhìn đến ông đem một khối ngọc bài đưa tới trong tay Đường Việt Ninh đều nhịn không được có chút giật mình, bởi vì chỉ là nháy mắt, ông giống như thấy được Đường Việt Ninh khí sắc chuyển biến tốt.
"A di đà phật, Đường lão thật đúng là lợi hại." Thiện chân nhân nhìn ông, một đôi mắt có thể nhìn thấu tâm linh, phảng phất cũng đem hành vi vừa rồi của ông đều thấy được.
Đường lão gia tử trong lòng hơi kinh, mặt già có chút nóng lên, cả đời cho rằng chính mình có thể nhìn thấu biết bao nhiêu người, lại không dự đoán được ở trước mặt Thiện chân nhân ông vẫn như cũ không đủ xem.
Ở dưới ánh mắt hiền hòa của Thiện chân nhân, ông cũng không thể nói lời nào nữa, chỉ đành liên tục tán thành.
"Tiểu Ninh, con rốt cuộc đã tỉnh." Mẹ Đường bỗng nhiên bổ nhào vào bên giường bệnh, vui sướиɠ mà nói.
Đường lão cùng với cha Đường đều có chút kinh hỉ mà xem qua đi, quả thật là Đường Việt Ninh đã tỉnh, hơn nữa khí sắc nhìn tuy rằng có chút kém nhưng ít ra không trắng bệch giống như vừa rồi.
Nhưng mà Đường Việt Ninh lại đem ánh mắt nhìn về phía Thiện chân nhân bên cạnh giường bệnh, tay nắm ngọc bài hơi siết lại một chút, giọng khàn khàn nói "Cảm ơn đại sư."
"A di đà phật, thí chủ không có việc gì thì tốt rồi, có duyên gặp lại." Thiện chân nhân hiền hòa mà đối với anh nói.
"Tôi đưa đưa đại sư đi ra ngoài đi." Đường lão đối với việc Thiện chân nhân cứu Đường Việt Ninh một mạng cũng coi như là thiệt tình cảm kích nhưng nhớ tới người dẫn tới việc Đường Việt Ninh xảy ra chuyện, trong lòng ông không cấm lại có chút nghẹn khuất.
"Đường lão thỉnh dừng bước." Thiện chân nhân hơi lắc đầu, đi thẳng ra phòng bệnh.
Trùng hợp nhìn Lục Hòa Ngọc cùng Chung Cảnh Tri đến đứng ở bên ngoài, nhìn đến đại sư ở chùa Giới Đài ở chỗ này, Lục Hòa Ngọc trong lòng lộp bộp nhảy dựng, chẳng lẽ Đường Việt Ninh muốn chết?
Đại khái là ánh mắt của cô quá mức rõ ràng để lộ ra cái tin tức kia, Thiện chân nhân không khỏi mỉm cười mà nói "Thí chủ không cần nghĩ nhiều."
"Vậy đại sư đến đây là vì cái gì?" Lục Hòa Ngọc hỏi.
"Thiên cơ không thể tiết lộ." Thiện chân nhân hơi hơi mỉm cười mà nói, cũng không dừng lại liền rời đi.
Lục Hòa Ngọc nhíu mày nhìn bóng dáng Thiện chân nhân rời đi, lâm vào trầm tư, âm thầm phỏng đoán có thể hay không là Đường Việt Ninh linh hồn thoát ly thân thể? Lại hoặc là mang Trì Tiểu Vãn tới gặp Đường Việt Ninh để làm cho Đường Việt Ninh an tâm?
Vậy Trì Tiểu Vãn chẳng phải là chỉ có thể lấy linh hồn trạng thái tồn tại? Này..
Chung Cảnh Tri ghé mắt nhìn Lục Hòa Ngọc liếc mắt một cái, khóe miệng hơi hơi giơ lên, anh cảm thấy đại sư xuất hiện thật là quá kịp thời, hơn nữa cùng Lục Hòa Ngọc có quan hệ, Đường lão chỉ sợ có tức giận cũng phải nghẹn lại.
Quả nhiên, khi Thiện chân nhân đi không lâu, Đường lão liền xuất hiện, sắc mặt ông cũng không đẹp, nhìn Lục Hòa Ngọc ngữ khí không có một ti cảm tình nói "Không hy vọng cô ngày sau xuất hiện ở trước mặt Việt Ninh."
"Đường lão xin yên tâm, chỉ cần Đường Việt Ninh không chủ động xuất hiện ở trước mặt A Hòa, thủ đô lớn như vậy chưa chắc có thể gặp được." Chung Cảnh Tri mở miệng giành trước Lục Hòa Ngọc nói.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. TruyenHD
2. TruyenHD
3. TruyenHD
4. TruyenHD
=====================================
Đường lão bị lời này làm cho cực kỳ tức giận, chỉ vào hai người bọn họ, nặn ra một chữ "Lăn."
Chung Cảnh Tri lập tức lôi kéo Lục Hòa Ngọc liền đi, tưởng anh muốn ngốc tại nơi này sao? Tết nhất chạy tới bệnh viện còn không may mắn đâu.
Nếu không phải Đường Việt Ninh căn bản là không có việc này.
Trong phòng bệnh, Đường Việt Ninh lúc này bắt đầu có chút muốn nôn mửa, gọi bác sĩ tới kiểm tra, bất quá bác sĩ nói đây là não chấn động di chứng, nôn mửa cũng là phản ứng bình thường, chỉ cần nằm nghỉ ngơi nhiều là được.
Nhưng Đường Việt Ninh trong lòng lại không có cảm giác khó chịu, sau khi nôn mửa xong, anh cầm ngọc bài không muốn buông tay, biểu tình cũng mang theo một chút thỏa mãn lại nặng nề đi ngủ.
Mẹ Đường liền để cha Đường đưa Đường lão về nhà nghỉ ngơi, bà ở lại chăm sóc, nhìn con trai đang ngủ say ánh mắt mẹ Đường ám ám, lại nghĩ tới vừa rồi đại sư nói không khỏi lại có một trận bực mình, thật là tức không có chỗ phát ra.
Thiện chân nhân vô hình giúp Lục Hòa Ngọc ngăn trở một hồi tai ương, đến nỗi cái người tài xế say rượu kia liền không có số mệnh tốt như vậy.
Ở biết rõ trong tình huống say còn lái xe, còn đυ.ng vào người, đâm vẫn là cháu trai trên đầu quả tim thủ trưởng, thật đúng là quá không may mắn.
Không chỉ có bị thu và huỷ bằng lái xe, còn phải đợi 5 năm sau mới cho phép một lần nữa thi lấy bằng lái, phạt một khoản tiền, còn bị giam giữ nửa năm, nửa đời sau cơ bản đều là trải qua trong xui xẻo.
Bên này chờ Lục Hòa Ngọc bọn họ về đến nhà đều đã là bốn giờ sáng, cô cũng có vẻ mỏi mệt bất kham, tùy tiện rửa mặt một chút liền nằm trên giường ngủ say.
Chung Cảnh Tri cũng không trở về nhà chính mà trở lại căn hộ của chính mình, cũng không có lập tức liền rửa mặt nghỉ ngơi mà là ngồi ở trong phòng khách pha trà suy xét lại mọi chuyện, anh luôn cảm thấy Thiện chân nhân xuất hiện quá trùng hợp, nhớ tới tư liệu đã từng tra qua, anh trước kia vẫn luôn không tin có linh hồn này nọ, nhưng sau khi mọi việc trải qua ở trên người Lục Hòa Ngọc, anh cảm thấy việc này xác thật tồn tại.
Như vậy, Đường Việt Ninh cùng Lục Hòa Ngọc là giống nhau sao? Hoặc là cái người Đường Việt Ninh này kỳ thật là trước kia đã cùng Lục Hòa Ngọc nhận thức?
Cũng không biết nghĩ tới cái gì, Chung Cảnh Tri ánh mắt liền trầm xuống dưới.
Có đôi khi, trong tay nắm quyền lợi càng lớn, liền càng sợ hãi mất đi, anh tin tưởng Đường lão sẽ biết như thế nào làm, đồng dạng hy vọng Đường gia những người khác cũng giống vậy, nếu không anh sẽ làm cho bọn họ kiến thức đến không phải cứ có quyền càng cao thì càng ổn.
Chung Cảnh Tri cứ vẫn luôn ngồi như vậy đến hừng đông, cũng không có chút buồn ngủ nào, nhìn xem thời gian đã là 7 giờ rưỡi sáng, gọi một cuộc điện thoại về cho cha anh, nói một chút sự tình phát sinh đêm qua, dù sao cũng phải để ông có cái tâm lý chuẩn bị, để tránh cho nếu Đường gia tấn công, Chung gia cũng không đến mức luống cuống tay chân.
Bên này Chung lão gia tử sau khi ngắt điện thoại của Chung Cảnh Tri, như suy tư gì đó mà ngồi ở chỗ kia một hồi lâu mới nhàn nhạt mà cười một cái, dựa theo Đường lão người nọ tính cách, xác thật không dễ dàng như vậy mà bỏ qua, chỉ sợ là Thiện chân nhân nói như vậy làm ông kiêng kị đi?
Nếu không ông ta không đem người bức đến không đường để đi đều sẽ không từ bỏ.
Người biết rõ Đường lão đều biết, ông là người cố chấp lại quật cường, nếu đối với người kia có thành kiến, vô luận người nọ ưu tú như thế nào đều không thể thay đổi thành kiến của ông.
Ở cái thời khắc mấu chốt này, Đường lão chỉ sợ cũng không muốn chính mình nắm cả đời quyền quý liền bởi vì một chút việc nhỏ mà vứt bỏ.
Đương nhiên, Chung Cảnh Tri lo lắng điểm này, Chung lão gia tử hoàn toàn là xem diễn, làm tiểu tử kia khẩn trương một chút cũng tốt, ông còn đang suy nghĩ tiểu tử kia khi nào mới biết đem người mang về cho ông nhìn một cái, kết quả Tết nhất không bồi người nhà lại ở cùng con gái nhà người ta, nghĩ tới việc này ông cũng không khỏi vui sướиɠ khi người gặp họa nhàn ngồi xem diễn.