Trên tầng D trong căn phòng số 24, Chu Nhược Băng lúc này bị người nam nhân dùng sức mạnh ép chặt nàng trên giường, ánh mắt da^ʍ tà nhìn gương mặt tuyệt mỹ xong rồi đưa mắt đảo xuống cặp đào tiên to tròn đẩy đà khiến gã không thể nào kiềm hãm được đưa tay sờ rồi bóp nhẹ, chỉ trong vài khắc thời gian xúc giác từ tay gã truyền lên não bộ cho người nam nhân này cảm thụ được đôi gò bồng đào của Chu Nhược Băng bóp cực kỳ sướиɠ vừa to vừa mềm mại hơn nhiều những mỹ nữ mà người nam nhân này từng chơi đùa, ngước mặt lên nhìn thấy vẻ mặt của Chu Nhược Băng giá băng, lạnh lùng vô tình bản tính chinh phục càng thêm mạnh mẽ, tay càng hung hãn dùng thêm lực nhào nặn cặp đào tiên cho thỏa thích:
“Đúng là siêu cực phẩm, nội thất bên trong khó mà cưỡng lại được nha sờ và bóp thật làm người ta điên dại mà...., tí nữa anh sẽ làm mèo cưng phê tận chân trời để xem mặt lạnh lùng còn như vậy không!!! Ha.... Ha.....!!!”
Khác biệt về ngôn ngữ Chu Nhược Băng hoàn toàn không hiểu gì nhưng có một điều từ ánh mắt của người nam nhan này cộng thêm hành vi da^ʍ tục sờ soạng cặp đào tiên không thương tiếc đã làm cho nàng thực sự nổi giận, nhanh như cắt tay nàng vun lên dùng lực rất mạnh tìm đúng gò má gã tát vào, miệng dùng tiếng Anh quát:
“Anh gang lắm chọc vào ổ kiến!!, dùng tay chạm vào nơi chỉ có nam nhân của tôi mới được sờ và hưởng thụ..., tôi khuyên anh dừng lại còn kịp.., đừng để cơ hội sống qua đi xuống âm phủ gặp diêm vương mà thưa kiện tại sao có mặt ở dưới!”
Chu Nhược Băng dứt lời người nam nhân tuy không thành thạo Anh ngữ nhưng vẫn nom na hiểu được lời cảnh cáo, cười khanh khách tiếp tục hành động dùng nhiều lực xé toang áo lẫn cái váy thành từng mãnh khỏi người nàng, tận mắt chiêm ngưỡng nội y từ cái áo vυ' màu đen mỏng khiêu gợi cho tới cái qυầи ɭóŧ có kiểu cách rất phong tình đó là qυầи ɭóŧ lọt khe làm cặp mặt da^ʍ tà của gã ngó lên, cười khoái trá:
“Không nghĩ mèo cưng thân thể 3 vòng cực đẹp mà còn ăn mặc loại nội y kɧıêυ ҡɧí©ɧ như vậy, cái qυầи ɭóŧ này đủ cho anh đây biết cưng loại nữ nhân rất là da^ʍ đấy!!,ha.. ha”
Chu Nhược Băng bị khống chế không thể chống cự được nữa, nhìn ánh mắt của gã sau khi lột sạch sẽ chỉ xót lại nội y đặc biệt là cái qυầи ɭóŧ lọt khe làm cho nàng rất xấu hổ, tất nhiên Chu Nhược Băng mặc qυầи ɭóŧ kiểu này chủ ý là khiêu gợi cho nam nhân của nàng thưởng thức chứ không phải cho tên háo sắc yêu râu xanh này nhìn vào mà bình phẩm tính cách của nàng như vậy.
Cảm xúc của Chu Nhược Băng càng trở nên tồi tệ hơn khi người nam nhân này dùng tay khám phá ở bên ngoài khe suối sâu thẫm, kỹ năng kɧıêυ ҡɧí©ɧ của người này phải nói là cực kỳ điêu luyện càng kɧıêυ ҡɧí©ɧ bấy nhiêu thì hạ thể của nàng càng khó chịu ngứa ngáy không thể khống chế được, hạ thể Chu Nhược Băng chảy ra một ít nước bôi trơn thấm xuống đáy qυầи ɭóŧ khẽ dính lên tay người nam nhân, biểu hiện của gã càng hưng phấn đưa tay tạm buông bỏ một lúc để cởi cái quần dài vướng vếu xuống.
Chu Nhược Băng thoát khỏi khống chế được vài giây, nàng liền bật dậy vô tình cái khúc cũi cương cứng to tương đối dài đập vào mắt nàng, miệng cười khểnh mắt liếc lên nhìn người nam nhân bĩu môi chê:
“vật của anh cũng hiếm đấy đủ làm nữ nhân mê mệt nhưng với tôi thì vẫn còn bé xíu không đủ làm tôi thỏa mãn bằng cái vật của nam nhân... á.!!...không đồ khốn!”
Người nam nhân này mặc kệ Chu Nhược Băng bình phẩm, gã luôn tự hào về khúc cũi to đùng bởi vật của người này là cực hiếm đối với nam nhân sứ Hàn đa số có kích thước không được như gã đều làm nữ nhân khi mây mưa đạt kɧoáı ©ảʍ sung sướиɠ, có điều Chu Nhược Băng lại nhìn xem thường cái vật này quá nhỏ so với cậu nhóc của Triều Cát, nhớ lại kích cỡ của hắn cùng kỹ năng giường chiếu bật thầy làm Chu Nhược Băng mê mẫn lêи đỉиɦ cả chục lần với tần suất yêu liên tục khoảng 3, 4 tiếng không nghĩ mệt lấy sức thì người nam nhân này chỉ đáng là cháu gọi Triều Cát bằng cụ tổ.
Giã sử gã có giao cấu thành công đi nữa thì Chu Nhược Băng cam đoan người này sẽ không thể nào chịu nỗi khe suối chặt hẹp như lúc còn con gái, được Triều Cát bồi dưỡng tái tạo lại cơ quan sinh dục cho nàng, cộng thêm lúc làʍ t̠ìиɦ với hắn Chu Nhược Băng càng thêm có kỹ năng giường chiếu hơn, có lúc nàng cố tình cho khe động bóp nát cậu nhóc trêu tức hắn để cậu nhóc đó òa khóc nhưng kết quả bị hắn chống trả quyết liệt làm nàng không thể kìm chế được cơn khoái lạc mà rên la.
Điều quan trọng nhất lúc này Chu Nhược Băng không hề biết chuyện xảy ra tiếp theo làm nàng cực kỳ khó hiểu, bên dưới khe động cái khúc cũi tương đối to của gã vừa mới xâm nhập từ đỉnh đầu chạm vào khe suối ở mép ngoài hang đã biến dạng không cứng được nữa mềm xèo xuống.
Người nam nhân ngơ ngác rõ ràng lúc nãy nó hùng dũng bấy nhiêu thì giờ ngay cả có dùng tay làm nó cương lên cũng không được nữa, Chu Nhược Băng tay lau khóe mắt ngồi dậy nhìn tên cận bã thấy khúc cũi mềm xèo, lúc này buồn vui lẫn lộn biểu môi cười sỉ nhục mắng:
“nãy hổ báo lắm đưa vào bên trong sao giờ chết yểu vậy... Có phải anh bị liệt dương đúng không!?,... Có bệnh thì đi bác sỉ trị liệu cho hết chứ như vậy là không được, nam nhân như vậy làm thế nào khiến nữ nhân sướиɠ đây!”
Ở bên ngoài, cửa thang máy đưa Triều Cát lên tầng D đã mở ra, trước mắt ở đây gồm 50 phòng đều có cách âm khá đạt tiêu chuẩn người bình thường không thể nào nghe được âm thanh bên trong nhưng thính giác của hắn không phải bình thường, vận linh lực đã nghe được tiếng Chu Nhược Băng ở phòng nào, nhanh chân chạy tới trước cửa phòng có số 24 ở chính giữa cánh cửa, không cần tới linh lực Triều Cát chỉ dùng nhẹ lực đá banh cánh cửa thấy toàn bộ cảnh tượng bên trong.
Chu Nhược Băng dùng lời lẽ kích động khiến người nam nhân không kiềm chế được đưa tay dùng lực nhắm vào cổ nàng, Chu Nhược Băng cố vùng vẫy chống cự thì nghe tiếng cửa phòng vang lên, người nam nhân chưa kịp ngó đã bị luồng lực nhẹ đánh vào phía sau bất tĩnh ngã ra giường. Chu Nhược Băng ngồi dậy, xoay người là nhìn rõ ân nhân cứu mạng không ai khác chính là Triều Cát liền đứng lên chạy vào ôm chặt lấy thân hình hắn òa khóc:
“anh xã! Hu...hu... tên này cường đạo ỷ mình là nam nhân cường tráng khống chế em từ dưới tầng lầu lên tận phòng ý định cưỡиɠ ɧϊếp... tên này em đã cảnh tỉnh mà vẫn cứng đầu không nghe gã đã.. hu.. hu.. em sao sống được đây!”
Triều Cát ôm chặt nàng rồi nhìn cảnh tượng trong phòng càng khiến hắn nổi nóng, vỗ sau lưng nàng vài nhịp:
“Ngoan nín nào có anh ở đây mọi chuyện được kiểm soát ổn rồi, nhìn xem tên khốn đó đã bất động không còn nguy hiểm gì nữa...!!!”
Chu Nhược Băng được hắn an ủi nàng không còn khóc nhưng giọng điệu vẫn nhõng nhẽo:
“anh xã!!! Hu... Hu... em vẫn còn sợ lắm!...”
Triều Cát bật cười đưa tay đẩy nàng tách khỏi người, nhéo vào mũi nàng vạch trần mưu mẹo làm nũng khiến nàng cười vui vẻ không nũng nịu nữa, hắn hỏi:
“chuyện xảy ra thế nào sao tên khốn này lại hành động ngu xuẩn không suy nghĩ vậy!?, ngoan nói anh toàn bộ sự tình để anh còn có cách xử lý”
Chu Nhược Băng thuật lại toàn bộ sau khi Park Yeon dẫn hắn lên phòng ăn được đặt riêng cho tới khi gã khống chế nàng bằng vũ lực bế vào phòng này, mọi chuyện xảy ra thế nào nàng điều nói rõ ràng ngay cả việc cái vật kia chỉ chạm khẽ mép hang động nhưng chưa được một giây thì đã biến dạng mềm xèo xuống, thấy thế nàng dùng lời lẻ sỉ nhục khiến gã nổi giận, cuối cùng là cảnh Triều Cát chứng kiến.
Triều Cát liếc mắt nhìn xuống cái khúc cũi của gã sau đó nói nhỏ vài câu vào tai Chu Nhược Băng lập tức mắt rực sáng hiểu được nguyên nhân nụ cười rạng rỡ nhìn cái khúc cũi của gã:
“chị đây cảnh cáo không nghe, ham hố làm gì hậu quả thật nghiêm trọng không thể giao hợp được với nữ nhân nữa! Ha... há...!!”
Triều Cát lúc này mới nhìn lại trên thân thể của Chu Nhược Băng chỉ còn xót lại nội y đặc biệt là cái quần lọt khe khiêu gợi, miệng cười tà từ đằng sau cặp mông căng tròn Chu Nhược Băng cảm xúc được các ngón tay hắn đang sờ vào kɧıêυ ҡɧí©ɧ khe suối phối hợp với tay nhào bóp đôi gò bồng đào khiến Chu Nhược Băng không thể cưỡng lại, sau đó là thanh âm rêи ɾỉ tuông ra từ miệng nàng thành âm thanh động dục khiến hắn vui vẻ thích thú, khẽ nói vào tai nàng:
“ở phía dưới em càng lúc càng chảy nhiều nước hay là ngay tại nơi này chúng ta vận động cơ thể hòa thành một nha em yêu!”
Chu Nhược Băng bị hắn kí©ɧ ŧìиɧ đơn nhiên nàng muốn ngay tại đây mây mưa nhưng nhìn cánh cửa phòng không còn nguyên vẹn như lúc đầu, nhỡ có người lạ nhìn thấy hai người đang ân ái các tư thế yêu thì không biết đối mặt như thế nào, tay ngọc cầm tay hắn miệng hôn vào môi xong, nàng nói khẽ:
“xử lý xong tên cận bã này trước đi rồi lên phòng nghỉ em đặt nha, ở đây e là không ổn đâu nha anh yêu!”
Triều Cát cười ha hả, tay đánh nhẹ kɧıêυ ҡɧí©ɧ vào mông làm hai má Chu Nhược Băng ửng hồng, rõ ràng hắn dùng hành động như vậy là đồng tình với ý kiến của nàng, miệng nhắm tới môi hắn hôn cái nữa, nàng nói:
“đợi em lấy bộ đồ khác thay xong rồi xử tên này nhanh gọn để còn với anh yêu chiến đấu chục hiệp nữa nha, hì... hì..!!”
Triều Cát vui vẻ mỉm cười tìm cái ghế ngồi xuống rồi nhìn bộ đồ tan nát bị tên cầm thú này xé không thương tiếc, giá trị những bộ y phục của Chu Nhược Băng là cực kỳ đắc đỏ người lao động bình dân làm lụng cả đời cũng không có đủ tiền mua mà tên ngu xuẩn này xé như thể xem nàng là món đồ chơi, cộng thêm tên này còn dám sờ lung tung từng ngõ ngách trên người nàng đủ làm cho Triều Cát khó lòng tha thứ, miệng nở nụ cười tà dơ tay dang rộng ra dùng linh lực chỉ các ngón tay hướng về tên cầm thủ đang bất tỉnh nằm trên giường.
Chu Nhược Băng đã thay bộ y phục mới, nàng nhìn qua thấy cánh tay Triều Cát hướng về tên cận bã này, mặt hoảng hốt thấy ánh mắt của hắn tỏ ra sát khí vô cùng nguy hiểm, Chu Nhược Băng dơ tay chạm vào tay hắn, nhẹ nhàng dùng miệng hôn vào môi hắn, xong xuôi nàng dùng cặp mông tròn trịa ngồi xuống đùi Triều Cát, phân trần nói:
“Chuyện xảy ra rồi may mắn là em vẫn được anh kịp thời cứu sống..., tuy vật đó của tên cầm thù này có xâm phạm nơi không được phép chạm vào nhưng hậu quả đến với người nam nhân này trở thành phế nhân cũng là một việc tốt sau này sẽ không còn làm khổ nữ nhân nữa!!”
Trước kia có ba tên côn đồ trông thấy hai người nảy sinh ý định khống chế hắn với mưu đồ cận bã là nhắm tới Chu Nhược Băng nhưng đã bị hắn dùng tu vi Ngưng Linh Cảnh cho thành hư vô ngay cả xương cốt cũng không còn, tên cầm thú trước mặt nguyên do như thế nào lại khiến Chu Nhược Băng nói lời như vậy, đang nghi ngờ thì Chu Nhược Băng nói ra nguyên nhân:
“em biết anh có thể làm cho tên cận bã này biến mất, điều này em không ngăn cản nhưng anh nghĩ xem địa phương này là chỗ nào, tên nam nhân này em nghe trợ lý Duk nhắc nhở... Như vậy, thân phận của tên này là một nghi vấn cho nên đừng có tùy tiện hành động anh ạ!”
Triều Cát ngẫm lại lời của Chu Nhược Băng quả là có đạo lý, quả thật là không nên gϊếŧ tên này vội không biết hậu quả sẽ thế nào, đối với hắn những người ở địa cầu có đến tỷ người nhắm tới hắn cũng chẳng có việc gì phải sợ nhưng các nàng thì không như thế, vẫn còn sát phàm tu vi tu hành thì lại không, lấy phương pháp gì mà đối đầu cả thế giới được.
Đang lúc đắng đo tìm phương án xử lý tên cặn bã thì tiếng của Park Yeon vang lên:
“Chu Nhược Băng!, cô đúng là một nữ nhân suy tính cực kỳ cẩn thận, nam nhân này quả thật phiền phức lớn đấy không nên gϊếŧ tên cầm thú này được...!”
Chu Nhược Băng kinh ngạc nhìn Park Yeon đi vào, làm thế nào mà nữ nhân này hiểu được nàng và hắn nói chuyện bằng tiếng Hoa, nhíu mày ngẫm không lẽ nữ nhân này có học tiếng Hoa, nàng hỏi bằng Anh ngữ:
“Park Yeon!, sao cô hiểu những gì tôi và Triều Cát nói không lẽ.. cô biết tiếng Hoa?”
Park Yeon tươi cười đưa điện thoại mở lại bản thu âm hai người trò chuyện xong, tiếp theo là mở lại đoạn dịch bằng tiếng Hàn làm cho hắn và Chu Nhược Băng lúc này mới nhìn nhau bậc cười, Chu Nhược Băng nói:
“tên này về sau trở thành phế nhân không thể quan hệ với nữ nhân được,.. cô có phương án nào hay xử lý tên cầm thú này không!?”
Park Yeon đảo mắt nhìn thân thể người nam nhân, mắt di chuyển xuống hạ thể trông thấy vật của tên ngu xuẩn này tuy mềm xèo nhưng lần đầu tiên thấy khúc cũi của nam nhân làm cho Park Yeon mặt đỏ gất quay đi không nhìn nữa, mặt càng lúc càng ửng đỏ thâm tâm mỹ nữ Hàn thổn thức suy tư: ‘sao vật đó của nam nhân có hình dạng như vậy, nó đang mềm không biết lúc với nữ nhân làm thế nào mà vào được bên trong nhỉ!!’
Chu Nhược Băng quan sát nét mặt ngượng ngùng đỏ gất của Park Yeon, nàng chớp chớp mắt vài nhịp nhìn Triều Cát nói vào tai hắn:
“Theo kinh nghiệm, nữ nhân có hiểu hiện như vậy có nghĩa là cô ta vẫn còn xử nữ đó anh yêu!!”
Triều Cát mỉm cười nhìn qua thân thể của Park Yeon từ đôi gò bông đào to săn chắc cho tới cặp mông mịn màng thật sự là quá đẹp, cho dù nữ nhân này có hay không còn là xử nữ điều đó đối với hắn không phải là điểm quan trọng, cái cần quan tâm chính là tình cảm nữ nhân này có thật sự chân thành từ tận trái tim hòa cùng một nhịp tim với hắn mới là điều quan trọng nhất. Sâu xa hơn chính lối tư duy này từ lúc còn ở thiên giới lại hỗ trợ Triều Cát quá nhiều, theo định luật cho và nhận thì cách suy nghĩ thoáng của hắn lại càng có nhiều nữ nhân còn nguyên vẹn tự động đến với hắn nhiều hơn.
Chu Nhược Băng vui vẻ đứng dậy đứng trước mặt Park Yeon, từ nét biểu cảm trên gương mặt đỏ ửng là nàng hiểu rõ tâm tư của nữ nhân này đang suy nghĩ gì, cười trêu chọc tức lại lúc ở tầng trệt dám thản nhiên kéo Triều Cát tách rời khỏi nàng:
“vật đó của nam nhân mềm xèo là bình thường, lúc gần gũi nữ nhân nó không như vậy!!, vật đó sẽ càng to và càng dài nếu nam nhân đó chiêm ngưỡng thân thể nữ nhân hoặc là nữ nhân chạm vào khiêu khich nó sẽ thay đổi hình dạnh á!”
Chu Nhược Băng thấy vẻ mặt tò mò của Park Yeon, nàng cười hì hì nói tiếp:
“Yeon!, để tôi thay đổi hình dạng kích cỡ vật của nam nhân cho cô xem là sẽ hình dung vật đó như thế nào á! He..he!”
Park Yeon chưa kịp phản ứng Chu Nhược Băng đã tiến lại chỗ Triều Cát, nàng ngồi xuống nháy mắt ra hiệu với hắn rồi dùng tay cởi bỏ thắt lưng kéo khóa quần xuống, cậu bé của Triều Cát được bàn tay của Chu Nhược Băng chăm sóc trước cặp mắt mỹ nữ Hàn Quốc, nàng đảo mắt nhìn xem thấy vẻ mặt ửng đỏ của Park Yeon làm nàng đắc ý vô cùng kế hoạch trả đũa bước đầu xem như hoàn mỹ, kế tiếp Chu Nhược Băng bạo dạng dùng miệng hôn lên đầu cậu nhóc ngay lập tức theo phản xạ tự nhiên nó biến đổi không cỏn mềm nữa, từ phía trên Chu Nhược Băng cho miệng phối hợp với lưỡi mυ'ŧ nhẹ nhàng tới tận đáy rồi nhả ra mắt nhìn lên mặt hắn xong liếc qua xem Park Yeon thế nào, không ngoài dự tính mỹ nữ Hàn vẫn chăm chú nhìn cậu nhóc của Triều Cát kích thước đã thay đổi.
Chu Nhược Băng tiếp tục dùng miệng mυ'ŧ lại, càng mυ'ŧ nàng càng dùng thêm lực mắt nhìn lên hưởng thức hắn đang nhắm mắt tận hưởng khoái lạc, điểm này Park Yeon trông thấy rõ ràng nam nhân khi được nữ nhân dùng miệng chăm sóc vật đó sẽ có biểu hiện như thế, mỹ nữ Hàn Quốc vẫn chăm chú xem cách Chu Nhược Băng mυ'ŧ cậu nhóc của hắn khoảng 15 phút sau Chu Nhược Băng nhả ra:
“Anh xã! Em muốn cho Yeon thấy được cái của anh xuất vào bên trong miệng, ngoan hỗ trợ em đi anh!!!”
Chu Nhược Băng mυ'ŧ trở lại, lần này nàng gia tăng lực ở miệng mυ'ŧ từ đỉnh đầu xuống tận đáy động tác càng lúc càng nhanh được vài trăm nhịp bên trong miệng Chu Nhược Băng cảm xúc được cái vật đó của hắn co giật là nàng biết hắn sắp phóng dòng nước trắng nên càng dùng lực thật mạnh khiêu dục mυ'ŧ cho hắn lêи đỉиɦ bắn thật nhiều tinh hoa vào bên trong miệng nàng, kết thúc là động tác nuốt dòng tinh hoa đó xuống bụng.
Chu Nhược Băng mυ'ŧ thêm vài nhịp nữa để không còn xót lại giọt nào, nàng buông tha cậu nhóc mắt liếc nhìn Park Yeon đang ngơ ngẫn khiến Chu Nhược Băng vô cùng cao hứng, xong xuôi nàng đưa tay gài lại quần của hắn rồi đứng lên trước mặt mỹ nữ Hàn dùng Anh ngữ nói:
“thứ tôi vừa nuốt vào chính là tinh hoa của nam nhân, vì không có thời gian nên tôi không diễn tả được tinh hoa đó sẽ tìm đến chỗ cần phải đến..”
Park Yeon nhìn tay của Chu Nhược Băng chỉ vào dưới hạ thể, ý muốn cho mỹ nữ Hàn biết tinh hoa của nam nhân lúc lêи đỉиɦ sẽ tìm nơi khe suối trong hang sâu mà chạy vào, lúc này cặp mặt phượng của Park Yeon liếc mắt đưa tình nhìn hắn hai gò má ửng đỏ hẳn lên, đôi mắt phượng vẫn còn tập trung ở dưới quần Triều Cát, cái của hắn lúc nãy được Chu Nhược Băng kí©ɧ ɖụ© sao nó lại to và dài khủng khϊếp, nếu ở bên trong phía dưới hạ thể lúc đó mỹ nữ Hàn Quốc đang tự hỏi cái khúc cũi to vậy làm sao có thể chui vào bên trong được, đang nghi ngờ tính chân thực thì bên tai giọng nói của Chu Nhược Băng:
“nếu ở Hoa Hạ thì tên cầm thú tôi có cách xử lý nhưng đây là Hàn Quốc thì không thể nào, người nam nhân này cô nói nghe xem hắn có thân phận như thế nào?”
Triều Cát và Chu Nhược Băng chăm chú lắng nghe Park Yeon nói rõ thân phận về người nam nhân đang bất tỉnh nằm trên giường, Chu Nhược Băng nhíu mày suy ngẫm nhìn hắn, nói:
“một công việc kinh doanh một vốn bốn lời như vậy lại được luật pháp cho phép thì tên cầm thú thấy em mới nảy sinh ý định bẩn thỉu chắc gã nghỉ em sẽ dễ bị cám dỗ được sao, đúng là ảo tưởng hết sức tưởng tượng,... chết cũng không hết tội nữa anh à! Hừ!”
Park Yeon thấy hai người trò chuyện, mỹ nữ nhanh tay dùng smartphone thu âm lại rồi dùng phần mềm dịch sang tiếng Hàn, sau khi thấy đoạn dịch miêu tả lại lời nói trên Park Yeon mỉm cười đồng tình cùng quan điểm với ý tứ của Chu Nhược Băng, dùng Anh ngữ nói:
“tên cận bã này tỉnh lại đúng là phiền toái, người này có quan hệ rộng rãi với giới lãnh đạo từ cấp thứ trưởng trở lên nên công việc kinh doanh của gã vô cùng thuận lợi, trong lúc này bất tỉnh phải chi trí nhớ của tên cầm thú bị ảnh hưởng thì hướng xử lý sẽ rất dễ dàng!”
Chu Nhược Băng ngẫm lại ý tứ của Park Yeon, thấy đây quả là cách tuyệt vời nhất để giải quyết nhưng trí nhớ con người sao có thể dễ dàng phai mờ được, điều này là không thể nhưng Chu Nhược Băng và Park Yeon đều ngạc nhiên trông thấy Triều Cát đang vui vẻ tay sờ lông mày nhìn hai nàng vẻ huyền bí. Lúc này trên tay hắn xuất hiện một viên thuốc hình tròn màu ngọc bích, hắn đắc ý nói:
“nhờ có Yeon gợi ý anh mới nhớ trong nhẫn linh giới có viên đan dược này, công dụng chính là phong tỏa toàn bộ ký ức theo ý muốn biến người này thành công cụ nô ɭệ suốt đời, hắc hắc”