Mạc Ảnh Quân rất muộn mới trở về, hắn biết nàng không thấy hắn nhất định sẽ lo lắng. Nên ngay khi về tới việc đầu tiên hắn làm là chạy tới Sương viên để nàng yên tâm. Quả nhiên Hứa Quân Dao giờ này vẫn chưa ngủ, vẫn chờ hắn.
“ Chàng về rồi!”
“ Ừ, nàng đã ăn tối chưa?” Mạc Ảnh Quân giữ nàng lại, không cho nàng ra bên ngoài, còn mình đáng ra chỉ định quay lại xem nàng một chút, lại theo nàng vào trong.
Vừa vào tới liền thấy mấy nha đầu, dẫn đầu là Diên ma ma, Vũ Nương, Miên Miên quỳ thành một hàng bên trong. Hắn nhíu mày chưa kịp hỏi, nàng đã giữ chặt ống tay hắn hỏi liên tục.
“ Ta đã ăn rồi, mọi chuyện sao rồi? Tại sao chàng lại đi lâu như thế?” Hứa Quân Dao yên tâm không nổi, chờ mãi mới thấy hắn về liền hỏi ngay.
Mạc Ảnh Quân trấn an nàng: “ Không có chuyện gì lớn hết, nàng bình tĩnh trước đã. Một lát sẽ nói cho nàng nghe được không?” Mạc Ảnh Quân đỡ nàng ngồi xuống, rót nước đưa tới bên miệng nàng. Hứa Quân Dao không muốn uống nhưng hắn cứ khăng khăng để bên miệng nàng không chịu đưa xuống, nàng liền uống một ngụm. Muốn hỏi tiếp thì Mạc Ảnh Quân đã nói. “ Đây là có chuyện gì? Bọn họ phạm lỗi với nàng?”
Bây giờ Hứa Quân Dao mới nhớ đám nha đầu đang quỳ gối, do nàng ăn tối không được bao nhiêu, đã tới khuya còn không chịu nghỉ ngơi, bọn họ chỉ còn cách quỳ xuống uy hϊếp ép nàng nghỉ ngơi. Mạc Ảnh Quân nghe xong thật sự muốn nổi giận nhưng nhiều hơn là hắn đau lòng, hắn đặt nàng xuống giường đắp chăn lên. Dặn dò người làm chuẩn bị đồ ăn khuya, Hứa Quân Dao định ngăn lại, hắn nói hắn ở trong cung cũng chưa kịp ăn gì. Nàng liền dặn Vũ Nương chuẩn bị thêm nhiều đồ ăn hơn.
Mọi người lui ra hết trong phòng khôi phục yên tĩnh, đối diện với ánh mắt của hắn, Hứa Quân Dao đột nhiên thấy chột dạ cúi đầu xuống. Mạc Ảnh Quân thở dài xoa đầu tiểu nương tử, nghiêm khắc dạy dỗ: “ Nương tử dù là có chuyện gì nàng vẫn phải ăn, phải nghỉ ngơi! Nàng đã bao nhiêu lớn mà ngay cả vấn đề này cũng để ta nhắc nhở chứ! Nhớ cho kỹ dù ta có chuyện gì, nàng vẫn phải sống! Ít nhất là vì con!”
“ Chuyện của A Lan Nhược Mẫn nghiêm trọng lắm sao? Sẽ ảnh hưởng tới chàng sao? Tại sao chàng lại nói như thế!” Mạc Ảnh Quân tự nhiên nói như thể hắn sắp gặp chuyện gì đấy, Hứa Quân Dao thiếu nước nhảy dựng lên, tay nắm chặt tay áo hắn, hỏi dồn dập.
Mạc Ảnh Quân nhíu mày, vốn không muốn để nàng lo lắng nhưng chuyện này cũng chẳng thể giấu nàng. Bắc Nguyệt dựa vào việc A Lan Nhược Mẫn chết làm loạn, theo ý sứ giả hẳn là không muốn đàm phán, sắp tới không tránh khỏi sẽ có xung đột hai nước. Giang thái phó đổ bệnh, Hung Nô bên cạnh biên giới cũng rục rịch luyện binh sát biên giới, Giang thái phó có nắm giữ một bí mật của Hung Nô, vậy nên khi ông còn khỏe mạnh thì Hung Nô không giám manh động, ai ngờ ngay lúc này Hung Nô lại có động thái như vậy. Không hiểu nguyên cớ gì hai nước Bạch quốc và Nam Chiếu cũng có động thái binh biến. Mạc Ảnh Quân nghi ngờ bốn nước này đã có kế hoạch từ trước muốn bắt tay vào để đánh Mạc Hi.
Hứa Quân Dao nghe xong liền lo lắng: “ Vậy làm sao bây giờ?” Giao tranh hai nước đã khiến người ta đứng ngồi không yên rồi, chứ đừng nói là bốn nước xúm lại đánh một. Mạc Hi xưa nay trọng Văn khinh võ, cả triều một mình Mạc Ảnh Quân làm sao chống đỡ được chứ. Hơn nữa binh phù cũng đã bị Hoàng đế thu lại…
“ Sẽ ổn thôi, nàng đừng lo quá!” Mạc Ảnh Quân biết bây giờ mọi lời trấn an với nàng đều là vô nghĩa. Hắn ôm lấy nàng nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng gầy yếu mỏng manh của nàng. Nếu như nàng không gả cho hắn thì tốt rồi, cô nương tốt như nàng đang ra nên được ở lầu cao, vô lo vô nghĩ. Lại cứ phải cùng hắn trải qua những ngày tháng lo lắng, nguy hiểm như thế! Nhưng ngẫm lại nếu nàng gả cho người khác, Mạc Ảnh Quân ngươi cam tâm sao?
Mãi mới dỗ dành được nàng ăn uống thêm một chút rồi trấn an nàng vào giấc ngủ, Mạc Ảnh Quân còn có việc phải làm nhưng lại chẳng thể rời đi, hắn biết nương tử nhà hắn ngủ không sâu hay đột nhiên tỉnh giấc, nếu hắn đi nàng nhất định sẽ tỉnh ngay lập tức. Nhìn vành đen mờ nhạt dưới mắt nàng, Mạc Ảnh Quân đau lòng không thôi. Mạc Ảnh Quân hôn lên trán nàng, không cầm lòng được mà tiếp tục, mắt, sống mũi rồi tới cánh môi anh đào xinh xắn. Tình cảm mãnh liệt không thể kìm nén, cùng bao nhiêu sự lo lắng, hắn thật muốn lúc này khảm nàng vào thân thể hắn. Nhưng tất cả chỉ là muốn, hắn vẫn dừng lại ở sự dịu dàng. Một lúc lâu sau Mạc Ảnh Quân nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Hắn ngủ cũng chẳng được lâu, khi tỉnh dậy lập tức đi giải quyết việc mới xảy ra. Mạc Ảnh Quân muốn chuẩn bị trước, để không bị động. Mạc Ảnh Quân bận tới tối mặt gần như không có thời gian để ăn cơm, Hứa Quân Dao bất đắc dĩ trở thành gấu mắt mèo canh hắn, dù sao thì hắn không ăn nàng cũng không ăn, hắn không ngủ thì nàng thức cùng hắn. Mạc Ảnh Quân chỉ có thể đầu hàng, ai bảo hắn thương nàng tới vậy. Tần suất Mạc Ảnh Quân vào cung cũng ngày càng nhiều, ngày nào hắn vào cung là y như rằng Hứa Quân Dao sẽ như ngồi trên đống lửa cả ngày.
Như Mạc Ảnh Quân liệu từ trước, Bắc Nguyệt quả nhiên không buông tha cơ hội tốt như thế. Lúc đàm phán sứ giả Bắc Nguyệt đã đưa ra ý kiến của Đại Vương bên họ, muốn lấy 6 tòa thành phía nam, ba năm miễn cống nạp, còn muốn Hoàng đế đem con gái mình gả qua để làm tin. Điều kiện vô lý như vậy, kẻ ngốc cũng không đồng ý, phía Hoàng đế không đồng ý, sứ giả Bắc Nguyệt liền khóc tang, nói công chúa của họ chết thật thảm. Còn chưa dừng lại ở đây, họ không hề có ý chờ Mạc Hi điều tra cái chết của A Lan Nhược Mẫn, mà hoàn toàn dựa vào nó để làm loạn.
Một tháng qua đi, hôm nay Giang Thi Hàm lại xin trở về thăm Giang thái phó. Lúc vào phòng Giang thái phó gần đây bệnh tình đã khá hơn rất nhiều, đã tỉnh lại nhưng một ngày chỉ tỉnh vào canh sau đó lại hôn mê. Hôm nay Giang Thi Hàm về đúng lúc Giang thái phó tỉnh. Giang thái phó thấy nàng liền kêu tất cả mọi người ra ngoài….
“ Tổ phụ muốn nói gì với con sao?” Giang Thi Hàm biết ông muốn nói gì nhưng vẫn giả ngu.
“ Ngươi…ngươi muốn làm gì!” Giang thái phó giám nan nói!
“ Tổ phụ nói gì con nghe không hiểu!”
Giang thái phó đồng tử mở to, tức tới thở hổn hển: “ Nghịch nữ…ngươi…dám….tư thông với địch…đây là tội chu di…ngươi muốn kéo theo Giang gia chôn cùng ngươi sao!!!”
Giang Thi Hàm bỗng nhiên bật cười: “ Tổ phụ, con nào có tư thông với địch! Chỉ là giao dịch đôi bên có lợi thôi mà!”
“ Ngươi…ngươi….ngươi nghĩ làm những chuyện này có thể khiến Mạc Ảnh Quân quay đầu sao…nằm mơ….ta chính là người nhìn hắn khôn lớn….ta khuyên ngươi quay đầu đúng lúc…sự tàn nhẫn của Mạc Ảnh Quân ngươi gánh không nổi…..” Giang thái phó cố gắng khuyên Giang Thi Hàm quay đầu.
Giang Thi Hàm ánh mắt hung ác nhìn về phía Giang thái phó: “ Tổ phụ, rõ ràng ta là cháu của người! Nếu như năm đó người chịu nói một tiếng, Mạc Ảnh Quân sao lại không chịu lấy ta! Nhưng người một lời cũng không nói, để hắn rời đi, còn trơ mắt để hắn cưới nữ nhân khác! Người nói vì tốt cho ta, thực ra là vì chính người, người muốn dùng ta làm quân cờ giữ chân Hoàng đế. Giữ cái Vinh Quang chó má cho Giang gia! Người hoàn toàn không quan tâm hạnh phúc của ta!” Giang Thi Hàm càng nói càng điên cuồng, làm gì còn giáng vẻ không nhiễm bụi trần trước đó chứ.
Giang thái phó tức tới trợn mắt, há miệng lại không nói được lời nào. Giang Thi Hàm vẫn không dừng lại nàng ta nói tiếp: “ Ngươi nói cũng không muốn ta vào cung, nhưng năm đó Hoàng đế háo sắc kia nhìn trúng ta, ngươi đã làm gì? Ngươi chỉ hận không lập tức ném ta lên giường của hắn! Ngươi là ân sư của Mạc Ảnh Quân, chỉ cần ngươi chịu mở miệng, một tiếng thôi, một tiếng thôi, thì ta đâu cần chịu những ngày tháng khổ sở nơi Tử Cấm Thành kia chứ! Tổ phụ nếu ngươi đã không giúp ta, ta chỉ có thể tự giúp chính mình! Chàng đã không yêu ta, ta sẽ hủy hoại hết những thứ mà đời này chàng bảo vệ! Bao gồm cả nữ nhân kia! Ta đã không hạnh phúc, các người cũng đừng hòng!”