Nếu Có Cơ Hội

Chương 3

Bạch Nguyệt Sa quả quyết nhìn hai người.

- Mày... mày nuôi? Sức khỏe của mày... - Diệp Châu lo lắng nhìn cô.

- Mày lo cho mày còn chưa xong mày còn đòi nuôi mèo nữa! - Hạo Hiên trách cô.

- Sa Sa, tao biết mày rất thích nuôi mèo. Nhưng với bệnh hiện tại của mày, mày không được tiếp xúc nhiều với động vật vì chúng có nhiều lông! - Diệp Châu cố gắng khuyên nhủ cô.

- Kệ chứ! Tao không quan trọng. Kể cả bé này có người đến đón tao vẫn sẽ nuôi bé khác thôi!

- Mày...

Diệp Châu với Hạo Hiên nhìn nhau im lặng. Họ biết có nói gì đi nữa Sa Sa của họ cũng cứng đầu không nghe thôi.

Cả ba cứ đứng chờ mãi như vậy tới tận tối những cũng không có ai đến đón chú mèo nhỏ cả. Cô quản lí thở dài nói:

- Đợi lâu như vậy rồi mà không có ai đến nhận thì mấy đứa đem về nuôi đi. Hoặc có thể gửi nó vào trạm cứu hộ cũng được. Chứ đợi mãi như vậy cũng không có ai đến nữa đâu!

Lúc này đôi mắt Bạch Nguyệt Sa mới vui vẻ trở lại. Đôi mắt sáng nhìn vào chú mèo con đang nằm ngủ trên tay.

- Vậy thì chúng ta về thôi! Đi nào Sa Sa!

Diệp Châu liền kéo tay Bạch Nguyệt Sa dắt đi. Hạo Hiên cũng chào cô quản lí rồi đi theo hai người.

- Mày muốn nuôi, tao để cho mày nuôi. Nhưng có vấn đề gì xảy ra thì nhớ gọi cho tao nhé! - Diệp Châu khẽ xoa đầu cô.

- Tao biết rồi! Giờ thì tiện đi lựa đồ ở đây cho bé nhé? - Bạch Nguyệt Sa vui vẻ gật đầu.

Cả ba liền tới khu đồ dành cho thú cưng. Nhưng lại vô tình gặp người đó ở đây. Bạch Nguyệt Sa vẫn vui vẻ với chú mèo nên không để ý tới người đó. Nhưng ánh mắt của Diệp Châu với Hạo Hiên như đang muốn gϊếŧ người đó rồi. Thấy người đó nhìn về hướng của Bạch Nguyệt Sa, cả hai không hẹn mà đứng sát vào nhau chắn cả người cô.

Bạch Nguyệt Sa vẫn vô tư lựa đồ cho chú mèo nhỏ mà không để ý tới hành động bất thường của hai người đó.

- Bé con, con thích chiếc vòng cổ này không?

- Bộ quần áo này vừa với người con này!

- Mẹ mua cho con ít đồ chơi nữa nhé!

- À còn giường, tủ quần áo với nhà vệ sinh của con nữa! Con thích màu nào?

- Chết thật, mẹ lại quên đồ dưỡng chân với đồ tắm rửa cho con rồi!

- Mẹ mua cho con pate với hạt dinh dưỡng ăn tạm nhé!

Nhìn dáng vẻ chọn đồ của cô vô cùng dễ thương, đáng yêu. Diệp Châu khẽ nở nụ cười khi thấy cô quay về dáng vẻ vô tư vốn có của cô. Và cũng có một người cũng nở nụ cười khi nhìn thấy cô như vậy.

Thanh toán xong, Diệp Châu với Hạo Hiên giúp cô xách đồ ra bãi đỗ xe. Đồ nhiều và nặng, lại còn phải gọi taxi nên họ lỡ rời mắt cô một lúc.

- Bạn này xinh nhỉ?

Bạch Nguyệt Sa giật mình quay lại nhìn. Đôi mắt mới giây trước còn vui vẻ giờ bỗng tối lại. Tay chân cô nhẹ run. Cô không sợ chàng trai đang đứng trước mặt mình nhưng cô không kiểm soát được tâm trạng nên mới run như vậy.

- Ừ... - Bạch Nguyệt Sa cúi đầu đáp.

- Bạn này giống gì vậy? - Cố Tư Vũ nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu chú mèo.

- Anh lông dài... - Bạch Nguyệt Sa khẽ nhíu mày.

- Em đặt tên cho bạn là gì vậy? - Cố Tư Vũ nhìn cả hai bằng ánh mắt ấm áp.

- Tuyết...

- Em... Bệnh của em...

- Em không sao...

- Nhưng lông mèo sẽ ảnh hưởng...

- Anh cũng biết sao? - Bạch Nguyệt Sa càng run hơn, đôi mắt cô cũng dần ngấn nước - Nhưng mà... anh cũng biết đấy... không bỏ được...

- Ừm...

- Sa Sa!

Diệp Châu cất đồ lên xe xong quay lại thấy Bạch Nguyệt Sa đang nói chuyện với người đó liền chạy tới quát lớn.

- Sao mày còn đứng ở đây? Mau về nhanh không lạnh! Mày không được để bị lạnh nếu không bệnh mày sẽ nặng hơn đấy! Đi thôi!

Vừa nói Diệp Châu vừa kéo Bạch Nguyệt Sa đi. Cô cũng không quên quay lại lườm Cố Tư Vũ một cái. Nhưng Bạch Nguyệt Sa bị run nhiều, đi không nổi nên cứ đứng im ở đó. Hết cách, Diệp Châu đành gọi Hạo Hiên quay lại bế cô đi thẳng ra xe.

- Mày ổn chứ? - Hạo Hiên cúi đầu xuống hỏi han cô.

- Tao ổn... - Một giọt nước mắt khẽ lăn xuống.

- Hay tối nay tao với Châu ngủ ở nhà mày một hôm nhé? - Hạo Hiên nhẹ đặt cô đứng xuống rồi hỏi.

- Tao ổn mà... Giờ có con rồi... tao... tao không ở một mình nữa... - Giọng Bạch Nguyệt Sa càng run hơn.

- Mày... mày muốn khóc thì khóc đi... Khóc rồi sẽ đỡ hơn...

Hạo Hiên chưa nói xong Bạch Nguyệt sa đã òa khóc. Anh vội để chú mèo vào trong xe rồi ôm chặt lấy cô, không ngừng xoa đầu cô. Anh cũng lo lắng nhìn xung quanh tìm Diệp Châu. Nếu có cô ấy ở đây lúc này thì tốt.

Trong khi đó, Diệp Châu đang nổi cơn giận với một người.

- Anh tự chấm dứt trước sao giờ còn đến tìm cậu ấy làm gì?

- Anh...

- Tôi thật sai lầm khi không nhớ ra anh làm ở đây, không nhớ ra đây là địa bàn của anh, nếu không cậu ấy sẽ không phải như vậy. Cậu ấy đã khó khăn lắm mới vui vẻ như vậy, anh còn dám xuất hiện trước mặt cậu ấy nữa! Anh cũng biết bệnh của cậu ấy rồi đấy! Coi như tôi xin anh, cố gắng đừng để cậu ấy thấy anh thêm một lần nữa. Anh biết tại sao tôi thương cậu ấy không? Cậu ấy quá tốt bụng. Cậu ấy lương thiện với tất cả mọi người. Kể cả có thù ai cậu ấy cũng dùng chính sự lương thiện đó để trừng phạt họ. Còn anh thì sao? Anh còn yêu cậu ấy. Anh biết anh đối xử không tốt với cậu ấy. Sao anh không thay đổi đi? Tôi chỉ nói như vậy thôi. Hãy nhớ những gì tôi đã nói. Nếu anh còn để cậu ấy như vậy nữa, đừng trách tôi!...