Tầm Thần Ký

Chương 107: Ám Độ Trần Thương

Tịch Thần bởi vì hôn mê khá lâu, đối với hiện tại là thời điểm nào cũng rất mù mịt, nàng cũng hồn nhiên không thèm để ý.

Lại không biết, nàng hôn mê chỉ trong chớp mắt, nhưng Địa Hoang Chiến Trường đã qua hơn một năm.

Kỳ thực, Tịch Thần không biết Địa Hoang Chiến Trường là có kỳ hạn mở ra, một lần là ba năm. Lúc sau sẽ hoàn toàn đóng lại, những linh đánh thuê nhận nhiệm vụ sẽ thông qua truyền tống trận tiến vào, sau đó truyền tống trở ra. Giống Tịch Thần như vậy, vòng một vòng sa mạc là cực kỳ hiếm thấy.

Truyền tống trận mở ra chỉ có nửa ngày, ai nếu may mắn không về kịp, vậy chỉ có thể bị nhốt lại ở Địa Hoang Chiến Trường, chờ lần sau nó lại mở ra.

Cái đặc biệt để nói ở đây là, Địa Hoang Chiến Trường là tùy cơ mở ra, phải ở thời điểm thích hợp, hoặc là có biến cố xảy ra, nó mới có dị động. Có thể là mấy tháng, một năm, vài năm, thậm chí là trăm năm cũng không chừng.

Nhưng có một điều xác định là, ai bị nhốt ở trong đó, đều không thể sống sót mà tồn tại chờ đến Địa Hoang Chiến Trường lại mở ra.

Mặc dù còn cách tận nửa năm, nhưng tất cả đội ngũ đều đã tranh thủ đi trở về, sợ biến cố bất chợt xảy đến.

Nhưng trong đó, cũng có một số người, bất kể là nổi danh hay vô danh, thậm chí đoàn đội, đều đã ly kỳ mất tích, không thể kịp quay về.

Chỉ là việc này, một số người bị vướng phải rắc rối kia, cũng không biết được.

Thời gian lại qua đi hai ngày!

Tịch Thần bởi vì chuyên tâm, cho nên hồn độc cũng đã tinh lọc được một phần ba, thức hải tuy rằng cũng còn dai dẳng như cao su, nhưng có một số tinh thần lực đã có thể sử dụng được, mặc dù thấy không rõ lắm, nhưng ít nhất là khôi phục cảm quan.

Bởi vậy, nàng cũng thông qua tinh thần lực, lờ mờ thấy được một cái bóng đen tản ra hắc khí ở xung quanh mình chuyển động.

Nàng như không tin vào mắt mình, đưa tay dụi dụi, nhưng một khi đυ.ng vào, đôi mắt lại đau điếng người, nói cho nàng hiện thực là nàng không nhìn thấy.

Tịch Thần có chút không xác định mà kêu vài tiếng:

“Tiểu hắc? Tiểu hắc?”

“Chủ nhân?” Tiểu Hắc nghi hoặc nghiêng đầu nhìn nàng, ý hỏi nàng muốn nói gì.

Tịch Thần thở dài một hơi, cảm nhận một chút khế ước lực lượng, vẫn còn bền chặt như lúc đầu, không có lơi lỏng, không có khác thường.

Nhưng mà tiểu Hắc sao lại thành ra như thế này?

Ngũ quan vẫn giữ nguyên như cũ, không có gì thay đổi. Nhưng mà, thay thế cho linh hồn trong suốt bạc nhược, hiện tại từ đầu đến chân Tiểu Hắc đều nhuộm một màu đen tối, quanh thân tản ra hơi thở tà ác, âm u. Mặt dù đôi mắt kia vẫn để lộ ngây thơ mờ mịt, nhưng cùng quanh thân khí chất, lại không hợp chút nào.

Rốt cuộc thì tiểu Hắc đã trải qua cái gì?

Tịch Thần ngẩn ngơ suy tư, bỗng chốc nhớ đến chính mình ở Hồn Vực, lần đầu tiên gặp được… Hắc Ám Kỵ Sĩ!

Tiểu Hắc bây giờ, còn không phải là hình tượng mà Hắc Ám Kỵ Sĩ nên có sao?

Như một lũ khói đen, tay cầm trường thương, hơi thở tà ác!

Không! Có lẽ tiểu Hắc không hoàn toàn thuộc về hắc ám, bởi vì tâm tư của hắn là thuần tịnh, là đơn giản, có thể ở trong bụng Lô Cốt Hình Nhân mà tồn tại, trải qua dài dòng năm tháng ở Hồn Vực rèn giũa, chịu được thất tình lục dục trong biển hồn độc, chỉ về điểm này, sao hắn có thể dễ dàng cảm nhiễm tà ác, quên mất bản ngã được.

Có lẽ là hắn đã tìm đúng con đường của mình, giác ngộ ra năng lượng ưu điểm cho bản thân, cũng chuyên tu năng lượng đó, nên hiện tại hắn mới thăng cấp!

Tiểu Hắc có thể sẽ là Hắc Ám Vong Linh Kỵ Sĩ ưu tú nhất trên thế gian này.

Nàng là nhặt được bảo!

Càng nghĩ, Tịch Thần càng hưng phấn, trái tim thình thịch mà nhảy lên, cảm xúc dâng trào.

Càng nghĩ, lại càng muốn khóc.

Hai đời làm người, nàng hiện tại mới may mắn tìm được thứ mình yêu thích.

Nàng có một người ma phó Hắc Ám Vong Linh Kỵ Sĩ bầu bạn bên người, không rời không bỏ!

Tịch Thần có một chút cấp bách muốn nhanh tinh lọc hết hồn độc trong thức hải, nàng nhớ rõ trong ma pháp hộp, có một quyển pháp thuật thuộc về Vong Linh cấm kỵ.

Tựa hồ, nó thực thích hợp với Tiểu Hắc!

Đang trong khi Tịch Thần muốn cùng hồn độc đại chiến ba trăm hiệp là lúc.

Cự thạch tiểu thú đột nhiên thét chói tai ra tiếng:

“A! Lão tử rốt cuộc nhớ ra! Rốt cuộc biết ngươi là thứ gì!”

Nó giơ móng vuốt chỉ thẳng vào mầm móng treo trên vách tường, kiêu ngạo mà rống lên.

Cũng không uổng công nó không ngủ không nghỉ hai ngày hai đêm, vò đầu bứt tóc mấy trăm lần, liên tục nhìn chằm chằm mầm mống kia, rốt cuộc để cho nó nhớ lại lai lịch của thứ này.

Chỉ là không nghĩ tới, thứ này vậy mà lại xuất hiện ở nơi hoang vu này, quá bất thường!

Nghĩ tới chuyện này, tâm tình của nó bất giác trầm xuống, nó trở lại trên vai Tịch Thần, tự quen thuộc mà nằm xuống, rầu rĩ nói:

“Ta có chuyện cực kì quan trọng muốn nói. Nữ nhân! Ngươi phải chuẩn bị tâm lý cho tốt!”

Tịch Thần sử dụng một tia tinh thần lực, bám lên trên người của tiểu thú. Nàng bình phục tâm tình hưng phấn, rũ mắt, nghiêng đầu, bật thốt lên:

“Nói đi! Ta nghe!”

Cự thạch tiểu thú hít sâu một hơi, mặc dù sự thật có hơi tàn khốc một chút, nhưng mà nó lại không nghĩ giấu diếm, nghiêm túc nói:

“Thứ làm đôi mắt của ngươi bị thương, ta đã quan sát kỹ lưỡng, cũng nhớ ra. Nó là một loại cây cối kỳ quặc, không có mùi hương, không có nhan sắc, chỉ phát triển ở thế giới u minh. Thân của nó toàn là độc, ba phiến lá duy nhất trên nhánh giữ vai trò phòng ngự, các nhánh còn lại đều là vũ khí sắc bén. Nó có thể diệt yêu, trảm hồn, tru thần, bất kể là ai, cứng rắn cỡ nào, nó đều có thể xuyên qua mà không gặp chướng ngại. Tam giới mười phương đều sợ hãi. Người ta gọi nó là, Cỏ Minh Thương!”

Tịch Thần yên lặng nghe, không cho ý kiến, nàng biết lời nói của tiểu thú còn chưa hết.

Quả nhiên, tiểu thú lại nói, lần này nói cho nàng một tin tức cực kỳ cường đại:

“Nhưng mà, người ta chỉ biết Cỏ Minh Thương lợi hại, lại không biết rằng bản chất của nó là vô hại, nếu tồn tại một mình, nó chỉ là một nhánh cây không chút nào bắt mắt, không có một chút uy hϊếp. Nhưng, nó lại đả thương ngươi, vậy chứng minh nơi này còn có đồ vật tương sinh với nó!

Ta luyện hóa Thụ Tinh Chi Hạch, giải khai một đạo truyền thừa, vừa lúc biết được tin tức về nó, có thể giúp Cỏ Minh Thương phát huy hoàn toàn tác dụng, trên đời này chỉ có duy nhất một thứ, đó là thứ tương sinh cộng khổ với nó, Độ Linh Hà.

Ta không biết chúng nó vì sao sẽ có mặt ở nơi này, nhưng… cả hai cùng lúc ở một nơi, sống cộng sinh lẫn nhau, vì vậy không gian này, xen lẫn không gian khác, đều sẽ tự nhiên mà hình thành một trận pháp cổ xưa, gọi là Cộng Sinh Đại Trận!

Nữ nhân! Lần này ngươi gặp phiền phức lớn rồi!”

Tịch Thần không có quan tâm cái khác, trong lòng đột nhiên nhảy dựng:

“Ngươi là nói, nơi này có trận pháp? Trận pháp là hai loại nguyên tố thủy cùng mộc cộng sinh lẫn nhau?”

Trên có mộc hệ quấn quanh, công kích sắc bén. Dưới có nước sông chứa đựng thất tình lục dục, cảm nhiễm linh hồn. Chúng nó còn không phải là ám độ trần thương, cấu kết với nhau làm việc xấu hay sao?

Cự thạch tiểu thú mặc dù khó hiểu nàng hỏi cái này làm cái gì, nhưng mà nó vẫn nghiêm túc trả lời:

“Chính xác là như thế! Nhưng có lẽ không chỉ đơn giản như vậy, có thể đem Cỏ Minh Thương cùng Độ Linh Hà đặt tại nơi này, hơn nữa còn bố trí nhiều thứ như thế, ta đoán rằng đây là bút tích của tiền nhân. Bởi vậy ta mới nói ngươi gặp phiền toái.”

Tịch Thần nghe vậy, cũng nhịn không được bồn chồn lên, lo lắng hỏi:

“Trận pháp này không có cách nào phá giải sao?”

Cự thạch tiểu thú nâng lên đôi mắt kim sắc, ngưng trọng nói:

“Không có trận nào là không thể phá giải, chỉ là… nếu nói hết thảy những việc ngươi đã và đang trải qua đều là ảo mộng. Thì ngươi có cố gắng làm gì, cũng đều là vô nghĩa, nó sẽ chỉ làm tinh thần của ngươi càng thêm hỏng mất mà thôi!”

Tịch Thần nhăn mày thật sâu, vẻ mặt hồ đồ nói:

“Ngươi đang nói cái gì? Ta một chút cũng nghe không hiểu!”

Cự thạch tiểu thú nâng móng vuốt gãi gãi đầu, khó xử nói:

“Ta cũng không biết! Trong đầu đột nhiên hiện ra câu nói này. Cứ có cảm giác trận địa này quen thuộc lắm, ta nghi ngờ là bút tích của một người, nhưng mà lại nhớ không ra người đó là ai. Có lẽ… có lẽ… A! Đúng rồi! Ta nhớ ngươi mang theo Vĩnh Sinh Tế Đài ở bên người, hỏi Khắc Lạp Ni, hỏi hắn, không chừng hắn sẽ biết!”

Cự thạch tiểu thú linh quang chợt lóe, có chút mừng như điên, gấp gáp mà thúc giục Tịch Thần.

Tịch Thần hơi suy tư, cũng cảm thấy cự thạch tiểu thú nói có lý.

Không có một người hiểu trận pháp ở bên cạnh, nàng là người ngoài nghề cũng nhìn không ra cái gì, chi bằng đi hỏi.

Khắc Lạp Ni đã tồn tại thời gian rất lâu, hơn nữa còn là người bản địa, nói không chừng sẽ biết chút gì đó.