Một người một thú tiếp tục lặn lội trên sa mạc rộng lớn, mặt trời chói chang rọi cái bóng của cả hai xuống nền cát mềm mại. Tịch Thần cảm nhận được mình đã đi rất lâu rồi nhưng chẳng hề thấy được một người nào khác nên nghi hoặc hỏi:
“Thạch thú! Tại sao cả cái khu vực này không có nổi một người sống vậy?”
Cự thạch thú “rầm rập” đi ở phía sau, nghe vậy thì chếch lên đôi mắt hí, liếc xéo Tịch Thần rồi hừ lạnh:
“Đương nhiên! Người của cả giới vực đều tự biết tránh sa mạc mà nhập khẩu từ nơi khác, trong tay bọn họ có bản đồ hoàn chỉnh, len lỏi qua rìa sa mạc rồi tiến vào nội vây. Lần đầu tiên gặp người như ngươi, không chỉ dám một mình hành động mà đến cả địa hình cũng không tường tận. May mắn ngươi gặp được ta trước, nếu không đã bị đám yêu thú cường hãn khác hút thành thây khô lâu rồi!”
“Nói như vậy, ta còn phải cảm ơn ngươi à?” Tịch Thần vừa đi vừa nhướng mày giễu cợt.
“Đương nhiên!” Cự thạch thú không biết xấu hổ là gì, thẳng thắn thừa nhận.
Tịch Thần không rãnh rỗi để đôi co với nó, mà lách sang chuyện khác rồi hỏi tiếp:
“Còn bao lâu nữa thì mới đi hết sa mạc này?”
Cự thạch thú ngẫm nghĩ hồi lâu, chán chường trả lời:
“Dựa theo tốc độ bây giờ của ngươi thì mới chỉ đi được một phần ba đoạn đường trên tổng diện tích thôi. Đoạn đường còn lại càng thêm nguy hiểm, nếu không có ngoài ý muốn xảy ra thì có lẽ một tuần là có thể vào đến nội vây.”
Tịch Thần liếc nó một lúc, hỏi bằng giọng điệu nhạt nhẽo:
“Không phải ngươi nói mình là bá chủ của nơi này sao? Rên một tiếng là yêu thú khác phải quỳ phục dưới chân. Ngươi thử rên một tiếng, biết đâu chừng chúng nó sẽ sợ hãi rồi núp luôn ở trong ổ không dám ra tác quái.”
Cự thạch thú trợn mắt phản bác, giọng nói ồm ồm:
“Biết ngay nhân loại các ngươi đều xấu xa như nhau. Cả ngày chỉ suy nghĩ làm sao để chia rẽ yêu thú bọn ta hãm hại lẫn nhau, rồi các ngươi ngồi làm Ngư ông thủ lợi. Nói cho ngươi, bản thú là thú thích hòa bình, không thích gây hấn, địa bàn của ai người nấy ở. Ta sẽ không tự tiện xâm phạm riêng tư của giống loài khác.”
Tịch Thần chỉ cười cười, đưa tay nắm chặt cổ áo và mũ trùm, nhẹ giọng thở than:
“À thế à! Thảo nào sức chiến đấu lại phế như thế. Người ta thường nói, chỉ khi liên tục đấu tranh thì thực lực tự thân mới được tiến bộ. Xem ra ngươi chỉ biết ăn rồi ngủ, thỉnh thoảng khi dễ kẻ yếu mới vào chứ gì?”
“Ngươi...” Cự thạch thú trừng mắt nhìn, á khẩu không trả lời được, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác tội lỗi và hổ thẹn. Chết tiệt! Nó vậy mà lại cảm thấy lời của thiếu nữ này quá hợp lý.
Mới chưa được bao lâu mà nó đã bị tẩy não rồi sao? Ôi trời đất thánh thần thiên địa ơi! Nhân loại thời nay đáng sợ quá đi mất!
Vù! Vù! Vù!
Một người một thú kẻ tung người hứng, thay nhau khinh bỉ đối phương, đến khi chấm dứt câu chuyện thì phát hiện không khí xung quanh có điều thay đổi.
Gió bắc đột nhiên thổi mạnh dần lên từng cơn như vũ bão, cuốn cát đất bay đen nghìn nghịt trên không trung, cơn gió càn quét qua khắp nơi, che luôn cả ánh sáng của trời đất, chỉ để lại một màu đen u tối và lốc xoáy khủng hoảng.
Ánh mắt cự thạch thú co lại nhìn đám mây đen đang gần hơn vị trí của hai người, nó căng thẳng banh chặt lớp vảy trên người rồi gầm lên:
“Nhân loại! Nói cho ngươi một tin tức xấu, có khả năng chúng ta đang chuẩn bị đón đầu với một cơn bão cát khủng khϊếp! Ngươi mau chuẩn bị tâm lý đi!”
Tịch Thần cũng khựng lại bước chân, đôi chân mày nhíu sâu và ánh mắt lo lắng dõi về đám mây đen phía xa:
“Sao chẳng có một chút báo trước gì hết vậy? Hơn nữa, không còn cách nào để tránh đi nó sao?”
Biểu tình của cự thạch thú bỗng nghiêm túc lên, âm trầm nói:
“Không trốn được, ngươi chạy đến đâu cũng vậy thôi! Bão cát ở sa mạc này rất kỳ quái, mỗi lần gió nổi lên là sẽ càn quét hết thảy sa mạc, dời đổi toàn bộ địa hình vốn có. Ta đã từng trải qua hai lần như thế, sau trận bão cát thì ta thử tìm về nơi ở cũ nhưng phát hiện nó mất tích hoàn toàn, giống như chưa từng tồn tại qua. Các sinh vật cũng vì vậy mà lặp lại một trật tự mới!”
Trong đầu của Tịch Thần bỗng hiện lên ba chữ “đại tẩy bài!”
Tẩy sạch sành sanh tất cả mọi thứ, cho nó trở về trạng thái “vô” ban đầu. Nơi này có cổ quái!
Nàng nhíu mày, nhìn đám mây lốc xoáy ngày càng gần, vội vã hỏi cự thạch thú:
“Mỗi lần bão cát như thế đều cách nhau trong bao lâu?”
Cự thạch thú hình thành tư thế chuẩn bị chiến đấu, bãi cái đuôi của nó ra dạng quạt xòe, nó ngẩng đầu lên và nói:
“Vô chừng lắm... khoảng cách của trận trước và trận sau có khi là một ngày... hai ngày... một tuần... một tháng... một năm... hay mười năm. Mỗi lần xảy ra đều không báo trước, ta đều không đoán được lý do chính xác hoặc nơi bắt nguồn của bão. Chỉ biết bị động bảo vệ mạng của mình thôi!”
Cự thạch thú vừa nói xong, thì mặt đất đã rung chuyển dữ dội, cát đất tự dưng bay lên cuốn vào không trung như được sự mời gọi của lực hấp dẫn nào đó. Chúng như những tấm thảm nâu sần cuốn qua màn trời trong vắt, nhuộm lên một màu khàn đặc chết chóc. Lốc xoáy đen giữa lưng chừng bầu trời phảng phất là con cự thú khổng lồ đang há miệng cắn nuốt vạn vật quanh nó.
Tịch Thần mờ mờ ảo ảo thấy được vài bóng đen từ bốn phương tám hướng bị hút vào trung tâm hố đen, chưa kịp kêu thành tiếng đã bị nhấn chìm mất đi thân ảnh.
Gió mạnh thổi quét tới chỗ nàng, kèm theo một trận cát đất ập vào mặt, chui vào miệng vào mũi, nàng quờ quạng lấy ma pháp trượng chống xuống đất làm điểm tựa, nhưng dù vậy thân hình vẫn lung lay dữ dội, bất cứ lúc nào cũng có thể bay.
Lực hút cường đại làm nàng vô pháp kháng cự, chỉ có thể cắn răng chống đỡ, tình huống đã đi tới nước này là họa từ thiên nhiên mà ra, hết thảy sự giãy dụa đều là vô dụng, nàng vẫn nên tiết kiệm ma lực để đối phó với mọi chuyện xảy ra kế tiếp.
Cự thạch thú bởi vì có hình thể to lớn, cho nên chỉ bị ảnh hưởng chút ít, cái làm cho nó cực độ sợ hãi là hấp lực khổng lồ từ trong hố đen kia phóng ra.
Nó dùng bốn cái chân của mình bấu vào mặt đất, gương mặt vốn hung tàn dần chuyển thành hoảng loạn, con ngươi xoay tròn lo lắng, bỗng nhiên ánh mắt chạm đến thân hình thấp bé mảnh mai kia còn đang cực khổ chống đỡ thì nó ngẩn ngơ và sửng sốt.
Nhìn yếu đuối là thế, nhưng sự kiên cường mãnh liệt hiện lên từ bóng lưng gầy gò cô độc kia lại khiến cho nó phải mủi lòng.
Một lúc sau, nó mò mẫm ra sau lưng Tịch Thần, đem cái đuôi rắn chắc của mình quấn chặt bên hông nàng, cản lại phần nào hấp lực.
Tịch Thần nhìn nó, trong đôi mắt thoáng lên sự kinh ngạc.
Nàng tưởng đâu nó lúc này đã chạy đi rồi chứ. Chí ít không chạy đi thì làm gì có ý tốt mà quan tâm tới nàng?
Cự thạch thú thấy được sự kinh ngạc trong đôi mắt của người đối diện thì nó hơi quẫn bách, nhưng rồi lại ngạo kiều hất đầu lên kɧıêυ ҡɧí©ɧ:
“Đừng lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, bản thú là thú nói được làm được, đừng ảo tưởng ta quan tâm ngươi, ta chỉ là thực hiện lời hứa của mình thôi!”
Tịch Thần biết nó là một con hàng khẩu xà tâm phật nên không so đo với nó làm gì, ngược lại còn cổ vũ cho nó:
“Ta biết! Dù sao thì cũng cảm ơn ngươi, thạch thú!”
Nó mặc dù đấu không lại nàng, đó là bởi vì nàng sử dụng chiến lược mới có thể thắng. Còn như so sánh về cường độ thân thể, thì một người trần mắt thịt như nàng sao có thể bằng được.
Có nó quấn giữ lấy, nàng cảm giác mình yên ổn hơn chút ít.
Chỉ là, tình hình càng lúc càng không xong, cỗ hấp lực kia càng lúc càng mạnh mẽ, mà nàng tựa như một cái cây chịu đựng giữa cơn giông bão, khống chế rễ gốc của mình không bị cuốn theo.
Gió mạnh thổi quét, khiến cho các cơ mặt của nàng đều tê buốt đau rát, cỗ hấp lực kia đã di chuyển ngay ở đỉnh đầu, nó đổ xuống bao vây nàng cùng cự thạch thú. Dần dần, nàng cảm thấy hai chân của mình đã không còn đủ sức bám víu mặt đất và bay nhanh lên hố đen.
Áp lực làm cho nàng như không thở nổi, đầu óc có trong phút chốc đần độn và căng cứng, cảnh vật trước mắt chợt nhòe đi.
Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, nàng cảm giác được sự thít chặt từ bên hông, và một vật thể to lớn cùng nàng rơi vào trong hố đen vô tận.