Ở một góc tận cùng của con hẻm nằm bên cạnh Đoạn Tiên Thành, nơi này ít nhà cửa và khá là vắng vẻ. Mấy tên thanh niên mặc võ phục tụ lại cùng nhau, thì thầm bàn tán, trong đó có một người mặc y phục khác hẳn với những kẻ còn lại, tóc cột cao và lưng thì giắt kiếm, bên hông ngực áo có ký hiệu của một con chim ưng màu đen. Trên tay hắn lúc này cầm rất nhiều túi trữ vật, vừa phân phát cho người khác vừa nói với giọng điệu nghiêm túc:
“Thù lao của các ngươi đều ở trong này. Lâm gia chưa hề bạc đãi một ai trong các ngươi. Cho nên nhận lấy rồi biến thật xa, biết cái gì nên nói và không nên nói, các ngươi đã rõ chưa?”
Bốn người thanh niên thoáng nhìn nhau, rồi đưa tay chộp lấy phần của mình, rối rít cúi người:
“Cảm ơn Lâm Việt thiếu gia, chúng ta biết nên làm thế nào mà!”
Lâm Việt nhếch đôi mắt đào hoa, hung ác nham hiểm nhìn bốn người trước mặt, hỏi:
“Các ngươi dám xác định, không có cá lọt lưới và không ai biết chuyện này?”
Bốn người nghe vậy thì thở phào một hơi, dáng vẻ tự tin thay nhau trả lời:
“Lâm thiếu gia ngài yên tâm đi, Dụ Thú đan ngài đưa cho bọn ta, bọn ta đều hoàn mỹ mà bỏ vào trong từng đoàn đội mà không khiến họ hoài nghi. Đúng như dự đoán, chỉ cần có một người nuốt vào viên đan dược kia, thì hương vị của đan dược sẽ bay xa ngàn mét, hấp dẫn yêu thú tìm tới. Ta đã đứng từ xa quan sát, chứng kiến một đoàn đội năm mươi người bị yêu thú tận diệt, hoàn toàn không có cá lọt lưới.” Người nói là một thanh niên đứng ngoài bìa bên trái, hắn có dáng vẻ kệch cỡm và râu thì để xuề xòa, hắn nói với vẻ chắc chắn như đinh đóng cột.
“Tình huống bên ta cũng như thế, chỉ cần thâm nhập vào trong đoàn thì mọi chuyện đều rất thuận lợi và dễ làm. Việc đầu tiên ta làm là lấy được lòng tin của đoàn trưởng đó, kiến nghị cho hắn một vài ý tưởng hay ho, sau đó thì từ từ dẫn hắn vào bẫy đã định sẵn.” Người đứng kế bên cũng không chịu thua kém mà chen vào nói, hòng làm cho Lâm Việt tin tưởng hắn.
Lâm Việt vuốt ve chuôi kiếm, hờ hững dời mắt sang người kế tiếp, nghe người nọ trả lời:
“Còn ta thì nhân lúc không có người chú ý thì đánh ngất người có thực lực yếu nhất trong đoàn, sau đó thì nhét Dụ Thú Đan vào miệng hắn, kết quả không cần phải nói, đương nhiên là cả đoàn đều chết dưới tay của Thực Nghĩ Thú.”
Lâm Việt thoáng gật đầu, sau đó chuyển mắt sang người cuối cùng, đây là một thanh niên có dáng vẻ đàng hoàng nhất trong tất cả, gương mặt điển trai cùng với nụ cười mê người.
Lâm Việt khẽ nhướng mày, cảm thấy dáng vẻ của người này có chút ngoài ý muốn.
Đào Trung không phụ sự mong đợi của Lâm Việt, chậm rãi kể ra quá trình dụ mồi vào bẫy của chính mình:
“Ta khác bọn họ một chút, mục đích của ta là chia rẽ đoàn kết của đoàn đội, sau đó thì phục kích từng người. Nhưng có lẽ là số ta không được may mắn nên quá trình chia rẽ không thuận lợi, ngược lại còn bị họ bài xích. Nhưng kết quả lại ngoài ý muốn. Đám người kia thiện lương thật, nhưng chính sự thiện lương đó đã đẩy bọn họ vào trong hố sâu. Giữa sa mạc mà còn dám đi cứu thêm một gánh nặng, còn chưa hết, tên anh em kết nghĩa của đoàn trưởng còn đem Dụ Thú Đan cho nàng kia nuốt. Kết quả không cần phải nói rồi, tối hôm đó thì tới một đám Thực Nghĩ Thú...”
Lâm Việt lắc đầu cười mỉa mai:
“Không! Bọn họ không chết, tất cả đều chạy thoát Thực Nghĩ Thú trong đêm đó, gan của đám người đó cũng lớn lắm, vậy mà dám tiến vào rừng Hắc Thạch.”
Đào Trung chợt mở bừng mắt kinh ngạc:
“Vậy chẳng phải là có nguy cơ chạy thoát sao?”
Lâm Việt vuốt ve chuôi kiếm của mình, ánh mắt xẹt qua một tia sắc lạnh, tàn nhẫn nói:
“Sao có thể? Ai có thể tránh khỏi thiên la địa võng mà Lâm gia bọn ta bày ra. Chẳng qua chỉ là nhảy nhót sống động thêm vài giờ đồng hồ thôi, ta đã sớm cử người đi giải quyết rồi. Vì chuyện này ngươi làm không thỏa đáng, nên thù lao của ngươi ít hơn bọn hắn phân nửa.”
Sắc mặt của Đào Trung nghe vậy thì không khỏi sa sầm xuống, khẽ căm tức nhìn ba người bên cạnh.
Hắn cứ tưởng là thù lao bằng nhau chứ.
Lâm Việt nhìn biểu hiện của hắn, cười khẽ rồi hỏi:
“Ngươi có gì không hài lòng không?”
Sống lưng của Đào Trung cứng đờ, da gà đều nổi hết đi lên, hắn gục đầu xuống ũ rũ nói:
“Không có, Lâm thiếu gia rất hào phóng, ta nào có điều gì không hài lòng đâu!”
“Vậy thì tốt, tan đi!” Lâm Việt vuốt cằm hạ lệnh, xoay người dự định đi ra khỏi con hẻm trở về Lâm gia.
Cạch!
Đột nhiên, hắn nghe được một tiếng nặng nề trầm đυ.c như là vật thể gì đó rơi xuống, hắn bắn ánh mắt sắc bén đến góc tường, giọng nói lạnh lẽo như địa ngục:
“Ai?”
Bốn người thanh niên nghe vậy thì đồng thời giật bắn mình, cùng nhướn ánh mắt nhìn về phía đó.
Cả năm người đều nghe được tiếng bước chân đang dần đi xa, trong lòng không khỏi hoảng hốt.
Sắc mặt của Lâm Việt khó coi vô cùng, ánh mắt tựa như tôi độc, lạnh băng hạ lệnh cho bốn người:
“Đuổi theo! Nhất định phải bắt được và gϊếŧ chết ngay tức khắc!”
Hắn không quan tâm người nghe lén là ai, nhưng chỉ cần biết được chuyện này thì phải chết.
Bốn người nghe vậy thì cuống cuồng chạy đuổi theo tiếng bước chân, vừa chạy vừa rủa trong lòng:
“Chết tiệt!”
Kỳ Văn Thư cắm đầu cắm cổ hì hục chạy, mắt thấy khoảng cách với người phía sau ngày càng gần thì trong lòng không khỏi hoảng hốt, trong lòng có chút hối hận.
Là hắn đã quá lỗ mãng, một thân một mình nghe lén bọn hắn nói chuyện, đã vậy còn suýt chút nữa thì muốn xông ra ngoài đối chất. Mặc dù kịp thời dừng lại động tác nhưng vội quá thành vụng, đánh rớt đồ khiến cho bị phát hiện.
Trong lòng nôn nóng đến cực điểm, nhưng Kỳ Văn Thư vẫn bình tĩnh mà chạy, hơn nữa còn chuyên chọn chỗ đông người rồi chạy đến, hi vọng có thể phân tán lực chú ý của đám người kia.
Chạy được một lúc, hắn có quay đầu lại nhìn xem thì chỉ còn thấy thấp thoáng một người đuổi theo ở đằng xa. Trong lòng hắn không khỏi giật mình và nghi hoặc.
Ba người còn lại đâu?
Nghĩ đến cái gì, lòng hắn chợt nhảy dựng, tim muốn thót ra ngoài.
Đừng nói là ba người kia phục kích ở đâu đó mà chờ sẵn hắn nha?
Vừa nghĩ như thế, thì hắn đã nghe được tiếng vó ngựa rầm rập chạy từ xa mà đến, hắn lẫn ở trong đám người nghe binh lính giơ cái loa rồi hô to:
“Phủ thành chủ vừa mất trộm, kẻ trộm vẫn còn đang lẩn trốn ở trong thành. Mong mọi người phối hợp dọn dẹp hàng quán, hỗ trợ tìm ra kẻ gian. Tuyệt đối không được có hành động bao che, nếu bị phát hiện sẽ ngay lập tức xử tử.”
Mọi người tức khắc nháo nhào lên, bàn luận rôm rả, cuống quýt dọn đồ đạc để về nhà lánh nạn.
Mà Kỳ Văn Thư nhìn con đường càng ngày càng vắng, dự cảm chẳng lành càng lúc càng nặng nề.
Ngay lúc này lại có kẻ trộm, trùng hợp đến vậy sao?
Đây rõ ràng là quang minh chính đại sàng lọc, muốn nhanh chóng bắt được hắn rồi diệt khẩu mà.
Huy động cả binh lính phủ Thành Chủ, vậy trong âm mưu bẫy rập này, Đoạn Tiên Thành đóng vai trò gì chứ?
Kỳ Văn Thư vừa suy nghĩ vừa hòa theo dòng người, cố làm cho mình không khác người đi, nhưng hắn lại phát hiện, mỗi một con ngõ muốn đi ra ngoại thành đều có chốt kiểm duyệt.
Nếu là bình thường thì sao hắn có thể sợ chốt kiểm duyệt này, nhưng trải qua nhiệm vụ kia thì tên của hắn đã nằm trong danh sách “không hề tồn tại” của Lâm gia. Nếu lúc này hắn xuất hiện há chẳng phải là chui đầu vào rọ.
Về nhà cũng chẳng được mà ở trong thành thì cũng không xong.
Kỳ Văn Thư sốt ruột muốn điên rồi.
Làm sao bây giờ đây?
“Thư ca ca!”
Kỳ Văn Thư giật bắn mình, ánh mắt ngơ ngác nhìn chiếc xe ngựa dừng lại phía sau lưng mình lúc nào chẳng hay, thông qua cửa sổ, hắn thấy một tiểu cô nương đang phất tay nhoẻn miệng cười.
“Ý Lan, sao muội lại ở đây?” Kỳ Văn Thư bật thốt ra, kinh ngạc hỏi.
Trình Ý Lan vói người nói nhỏ bên tai xa phu vài câu rồi ngoắc tay bảo Kỳ Văn Thư:
“Thư ca ca, huynh lên đây đi, chúng ta về nhà rồi nói chuyện sau!”
Mí mắt của nàng nháy vài cái, ra hiệu cho Kỳ Văn Thư.
Bỗng chốc, Kỳ Văn Thư ngộ ra, tiện thể ánh mắt chợt sáng bừng lên, gật đầu:
“Được!”
Nói rồi, hắn gục đầu chào hỏi vị lão giả đánh xe một cái, rồi vén rèm chui vào trong.
Trình Ý Lan mở nắp bệ ngồi phía dưới, lộ ra một khoảng không chứa đồ, nói với Kỳ Văn Thư:
“Thư ca ca! Ngươi chịu khổ chui vào đây một tí, đợi qua được trạm kiểm duyệt thì hãy ra. Đừng lên tiếng gì hết nhé!”
Kỳ Văn Thư gật đầu, cảm kích nhìn tiểu cô nương có ngũ quan sáng ngời rồi chui vào không gian chứa đồ chật hẹp.
Ngay lập tức, một cổ hương vị dược thảo trộn lẫn với mùi bùn đất xộc vào mũi hắn, khiến cho khuôn mặt sặc đến đỏ bừng, nhưng hắn lại không dám ra tiếng.
Bên ngoài trạm kiểm duyệt.
Vệ sĩ thủ thành sắc mặt nghiêm túc đứng trước xe ngựa tra hỏi:
“Trong xe là người nào?”
Vị lão giả làm xa phu nhanh chóng lấy ra lệnh bài tượng trưng cho thân phận, từ tốn nói:
“Trong xe là Ý Lan tiểu thư, con gái của bát gia, cháu gái của Trình Thiêm thành chủ.”
Vệ sĩ thủ thành nghe là cháu của thành chủ thì sắc mặt hơi hòa hoãn một tý, nhưng vì chức trách mà phải hỏi tiếp:
“Xin hỏi Ý Lan tiểu thư cần ra ngoài thành là có việc gì? Hiện tại cả thành đều bị phong tỏa, mong hiểu cho, chớ làm khó bọn tiểu nhân.”
Trình Ý Lan thở dài một tiếng, vén rèm bước ra, cố tình để cho ánh mắt của vệ binh có thể nhìn đến bên trong cũng không giấu người, sau đó nàng cầm khăn tay đưa lên khóe mắt, lã chã chực khóc nói:
“Mấy ngày trước, phụ thân của ta đột nhiên đổ bệnh nặng, thân là nữ nhi của ngài, ta phải lặn lội đường sá xa xôi tìm đến nhà đại bá để xin thuốc hiếm về cứu phụ thân đang trong cơn nguy hiểm. Nếu ngươi không tin thì có thể kiểm tra sau xe ngựa, tất cả đều là dược liệu được mang ra từ nhà kho của phủ Thành chủ.”
Biểu cảm của tên vệ binh có chút khó xử, sau khi thương lượng lẫn nhau thì điều ra một người đến kiểm tra sau xe ngựa. Người đó lật tung một hồi, trở về bên cạnh đám vệ binh rồi lắc đầu.
Tên vệ sĩ thủ thành lúc này mới gật đầu, phất tay bảo cho xe ngựa đi qua.
Trình Ý Lan trở về trong xe, ngồi bên cạnh ghế thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Đợi ra tới ngoại ô, Trình Ý Lan mới đưa tay gõ nhẹ bệ ngồi, thì thầm:
“Thư ca ca, ra khỏi thành rồi, huynh mau ra đi!”