Tạm thời không đối với tiểu hắc long rời nhà trốn đi tỏ vẻ gì cả.
Tinh Nhan yên lặng mở ra quang não, ghi hình lại.
Một người một rồng náo loạn vấn đề này một hồi, tâm tình rất là thả lỏng.
Cũng ngay lúc này.
Ngày đầu tiên giao lưu kết thúc.
Hoa Trạch vừa mới thả lỏng một chút, liền phát hiện trên quang não có tin tức chưa xem.
Hắn đè đè giữa mày, mở ra quang não, nguyên soái mất tích đã gần một tháng, thật nhiều sự tình đều yêu cầu bọn họ tới chia sẻ, dù là như vậy, cũng có một bộ phận sự tình chỉ có thể do nguyên soái xử lý đọng lại ở đó.
Trong đầu không ngừng suy nghĩ, trên quang não tin tức nhảy ra.
Đào Kỳ: Đã có kết quả, gặp mặt.
Tin tức này không đầu không đuôi, không nói kết quả gì, thậm chí đều không thúc giục hắn trở về, nhưng cố tình Hoa Trạch trong lòng chấn động, dồn dập nhảy lên.
Ý tứ này, ý tứ này……
Hắn cố gắng duy trì tươi cười ưu nhã ôn hòa, đi đường không nhanh không chậm, còn có rảnh cùng đám người kích động không thôi kia nói vài tiếng, giống như chỉ là thấy được một tin tức bình thường.
Thẳng đến khi lên xe bay, xác định mọi thứ an toàn, mới dỡ xuống gánh nặng, sắc mặt biến đổi, lộ ra vài phần nôn nóng, lập tức bay về quân bộ.
“Kết quả thế nào?”
Người còn chưa đi xuống, cửa đã bị đẩy ra.
Bên trong vẫn là bọn họ mấy cái, lúc này đang ở suy tư cái gì, thấy hắn tiến vào, Đào Kỳ không nhiều lời liền trực tiếp mở ra quang não đem bản phiên dịch kia cho hắn xem.
“Việc này đã chắc chắn chín mười, tôi cùng lão Chu bọn đều đồng ý, phải mau chóng hành động.”
Hành động chuyện này, ở trên đường Hoa Trạch cũng đã suy xét qua, tự nhiên minh bạch bọn họ đang nói gì, hiện tại nữ hoàng hẳn là còn không biết thân phận của nguyên soái, nhưng thời gian dài thì không đảm bảo.
Huống chi tình huống của nguyên soái cũng có chút bất thường, vẫn là trở về làm người kiểm tra một chút mới có thể an tâm.
“Ừm.” Đã có nắm chắc, tự nhiên không thể chậm trễ.
Nhưng mà, bọn họ duy nhất không nghĩ tới chính là…… Lam Vực, có nguyện ý được “Cứu” ra hay không.
Bên trong phòng họp kín, vài người ngồi vây quanh một chỗ, thấp giọng thì thầm với nhau, nghe không rõ đang nói gì.
Chỉ có thể nghe thấy cuối cùng một câu dặn dò: “Cẩn thận một chút.”
Đảo mắt, liền đến ngày thứ ba của hội nghị.
Hai ngày trước, hai nước giao lưu đã tới hồi kết thúc.
Thi đấu cá nhân là bên Liên bang đạt được quán quân, đoàn đội thi đấu là Đế quốc, ngoài ra, chiến trường bắt chước diễn tập cũng là Đế quốc lấy quán quân.
Đương nhiên đây cũng là theo lẽ thường mà thôi, khách quan mà nói, dù sao cũng là đang ở Đế quốc, chính mình địa bàn, cho nên đoàn đội thi đấu chiếm ưu thế một chút, nếu tổ chức ở Liên bang tự nhiên Liên bang cũng sẽ chiếm ưu thế.
Charl trong lúc đó vẫn luôn bị giám sát nghiêm ngặt, có lẽ chính hắn cũng cảm giác được, nên cũng không có làm ra chuyện gì.
Buổi chiều ngày thứ ba.
Trên Tinh Võng, người xem so với bình thường tăng mạnh, cảm xúc cũng tương đối vui sướиɠ.
Ở hiện trường, quan viên cùng Liên bang sứ đoàn sau khi trò chuyện là bắt đầu tuyên bố kết quả, “Đầu tiên, thi đấu cá nhân, thi đấu đoàn đội, người đứng thứ ba là…”
Trên Tinh Võng chú ý lại không phải điểm này.
Tiểu chim cánh cụt: Thời gian sắp tới rồi, lão phu có điểm kích động!
Ngại gì thả hành: Kích động +1.
Phía dưới từng hàng kích động thêm vào, đều nhịp làm người có chút buồn cười.
Không bao lâu.
“Sau đây, người trao giải chính là…”
“Hoan nghênh Tinh Nhan bệ hạ!”
Theo giọng giới thiệu rơi xuống, trên màn hình, một chiếc xe bay mà đỏ như lửa dừng lại, rực rỡ như phượng hoàng, tôn quý diễm lệ, cửa mở ra, không biết là làn váy làm từ chất liệu gì rơi trên mặt đất, hơi hơi lộ ra mắt cá chân trắng nõn, chỉ là một chút lại toát ra hơi thở dễ dàng đem xe bay phượng hoàng phía sau đè xuống .
Làn đạn cũng yên tĩnh trong chốc lát, ngay sau đó phun trào.
Mạch Mạch người xa lạ chớ gần: A a a! Nữ hoàng bệ hạ!!
Cà rốt tố: Chụp hình chụp hình chụp hình chụp hình chụp hình chụp hình……
Một con tiểu khả ái:… Má ơi! Đột nhiên bị nữ hoàng bệ hạ kinh diễm đầy mặt là chuyện như thế nào?!
Thẳng tắp thẳng tắp nữ nhân:…… Tầm mắt không dời được…… Đối với thế giới này tuyệt vọng, mau đem tôi bẻ thẳng lại đi!
Hiện trường vẫn là rất hài hòa, ở trên mạng có thể thấy Đế quốc dân chúng đối với người cầm quyền của bọn họ rất sùng bái, nhưng trường hợp ở hiện trường là nghiêm túc đứng đắn, ngoại trừ một ít giáo quân, cũng không có bao nhiêu người có thể tới tham gia.
Tiểu hắc long thực thông minh nhắm mắt lại, che giấu hơi thở của mình, xem như chính mình chỉ là một cái vòng tay.
Tinh Nhan cũng không có chậm trễ thời gian, dựa theo lưu trình nói nói mấy câu, ngữ khí bình thường thanh đạm, nhưng ngắn ngủn vài câu cổ vũ lại như là mang theo ma lực, làm người nhiệt huyết lập tức sôi trào.
Trên Tinh Võng quần chúng cũng kích động ngao ngao kêu, thẳng đến có một người đột nhiên đề ra một câu.
Quanh quẩn tiếng ca cùng mỉm cười: Yên lặng mà nói một câu…… Góc trái bên dưới người kia hình như là Hoa Trạch thiếu tướng… Đi.
Cô vừa nhắc nhở, thật là có người đi theo nhìn xem, nhìn một hồi liền cảm thấy… Hai mắt của mình không tốt lắm.
Tiểu miêu thích ăn cá: Tôi có lẽ là hoa mắt rồi… Quá, quá chuyên chú……
Dáng vẻ kia không coi ai ra gì, quả thực có một loại cảm giác toàn thế giới chỉ có nàng ở trong mắt.
Nước hoa loan: Vốn đem lòng cho minh nguyệt, nhưng mà trận doanh bất đồng chỉ có thể yên lặng nhìn chăm chú gì đó…
Có độc: Chỉ kia liếc mắt một cái liền chìm đắm, biết là không nên yêu người nhưng tình yêu chính là không nói lý, khống chế không được chính mình, não bổ một vạn tự… Quá ngược nha T_T
Màu xanh lục: Trên lầu, giao một vạn tự ra, nếu không, gϊếŧ!
Không ai nghĩ ra, năng lực não bổ của nhân dân tinh tế rốt cuộc mạnh bao nhiêu, chỉ một giây ngay cả địa điểm thời gian quá trình Hoa Trạch thiêu tướng yêu đơn phương bệ hạ đều não bổ ra.
Trên thực tế, Hoa Trạch là có nhiệm vụ bảo vệ nên đứng ở ngay phía dưới, cho nên thừa dịp cơ hội quang minh chính đại đem tầm mắt đặt ở trên người nữ hoàng, nhưng không ai chú ý tới, hắn lực chú ý kỳ thật là ở trên cổ tay.
Nhưng điểm nhìn quá mịt mờ, quần chúng nhìn chỉ có thể nhìn thấy, hắn đang chuyên chú mà nhìn vào Tinh Nhan, thậm chí đôi mắt đều không nỡ chớp một chút.
Tinh Nhan cũng không có ở chỗ này lâu, thực mau liền rời đi, Hoa Trạch cũng yên lặng liếc Chu Chính một cái, lập tức đi theo.
Tiểu miêu thích ăn cá: Theo sau……
Có độc: Theo sau……
Màu xanh lục: Theo sau……
Một đảng phái tà giáo cứ như vậy mà âm thầm phát triển ra, chờ đến khi Lam Vực trở về, thanh thế cũng đã không hề nhỏ……
Hoa Trạch đang đi theo không biết tại sao, cả người đột nhiên giật mình, phía sau lưng lông tơ dựng lên, cứ cảm thấy có loại dự cảm không tốt.
Trên đường Tinh Nhan hồi cung lại gặp phải chuyện xe bay xảy ra sự cố, cô lập tức nhíu mày.
Tuyến đường trở về hoàng cung cũng xảy ra vấn đề.
Nữ hoàng cưỡi xe bay đều sẽ trải qua hàng trăm lần kiểm tra, tỷ lệ có vấn đề gần như là không có, huống chi lại trùng hợp như vậy vừa lúc xảy ra đúng tuyến đường.
Không biết là chuyện như thế nào, nhưng sự việc cũng sẽ không bởi vì cô nghi ngờ mà dừng lại.
Tác giả có lời muốn nói:
Hoa Trạch: Vui vẻ! Nguyên soái! Chúng tôi tới cứu ngài!
Nguyên soái: Ha hả, khiêng lên đao lớn dài 40m.jpg, nói lại lần nữa xem.