Boss Luôn Thích Dán Ta

Quyển 3: Hòa thượng "phổ độ chúng sinh" (5)

Nam nhân gọi Hứa lang kia lập tức nhìn về Giới Sân, “Đại sư giúp ta!”

“Gϊếŧ chết yêu nữ!”

Không khí nhất thời yên tĩnh một chút.

Nữ tử đang ngã trên mặt đất cũng căng thẳng cả người, trong lòng bàn tay đã lặng lẽ cầm thứ gì, thực rõ ràng rất đề phòng hòa thượng sẽ ra tay.

Tinh Nhan nhưng lại chẳng để ý mà cười rộ lên, tùy tiện lau đi vết máu bên môi, gương mặt tuy tái nhợt nhưng khóe mắt vẫn sáng ngời lưu chuyển, “Thật sao? Gϊếŧ ta?”

Một người nam nhân trong số đó nhìn thấy nàng cúi đầu nhìn ngón tay dính máu rồi cho vào miệng liếʍ liếʍ, lập tức kêu lên lần nữa, “Đại sư!”

Trong thanh giọng nói cũng không che giấu được run rẩy.

Không có người nào là không sợ chết.

Tinh Ma cung Tinh Nhan, mỗi khi nàng ta nếm đến vị máu rồi lộ ra tươi cười mới là lúc đáng sợ nhất.

Trước đây thiếu cung chủ của Tinh Ma cung xuất hiện lần đầu là ở trong đại hội thi đấu của ma đạo, khi đó Tinh Ma cung Tinh Nhan lên lôi đài mới chỉ ra hai chiêu đơn giản đã phun máu, khiến cho đối thủ lúc đó của nàng gần như cười chết, mỗi người ở đó hầu hết đều cười nhạo vài câu.

Nhưng không ai nghĩ đến, nàng nếm đến mùi máu liền thay đổi thành một người khác.

Chiến đấu tựa như kẻ điên không muốn sống, máu dường như cũng phun mãi không hết, rõ ràng nếu là người khác bị thương phun ra nhiều máu như vậy đã sớm suy yếu mà nằm một chỗ, nhưng cố tình nàng vẫn có thể tung tăng nhảy nhót, sức khôi phục thật sự rất biếи ŧɦái, lau lau vết máu bên miệng lại đánh tiếp.

Cuối cùng một bên nôn ra máu một bên tươi cười, đem tất cả những kẻ cười nhạo đều tiễn xuống địa ngục, chỉ cần là người bình thường đều bắt đầu sợ nàng. Đặc biệt là những người năm đó tận mặt nhìn thấy cảnh nàng gϊếŧ người, ví dụ như hắn.

May mắn, may mắn còn có Giới Sân đại sư.

Giới Sân đại sư ghét ác như kẻ thù, tấm lòng từ bi, tu vi lại cao hơn một bậc so với nữ ma đầu này, tuyệt đối không thành vấn đề.

Nam nhân gọi xong quay sang nhìn thấy Giới Sân đại sư đang vô cùng bình tĩnh mà khoanh chân niệm kinh, hơi nhẹ nhàng thở ra.

Hai người còn lại cũng phản ứng lại, cúi đầu hành lễ: “Xin nhờ hết vào đại sư!”

Hoàn toàn không có nhận ra Giới Sân căn bản không có đáp ứng giúp bọn họ.

Tinh Nhan nheo mắt liếc người được xưng đại sư vẫn đang ngồi kia, càng cười xinh đẹp hơn, dám động thủ nàng liền chặt tay hắn.

Sau đó không để ý hòa thượng nữa mà nhìn về phía ba người, liếʍ liếʍ khóe miệng, duỗi tay làm một động tác bắt lấy, lập tức có sương mù đỏ như máu không biết từ đâu tụ tập tràn lên đánh úp về phía ba người.

Rõ ràng nhìn qua vô cùng mỏng manh nhưng ba người đã từng nhìn qua tác dụng của loại sương mù này không dám khinh thường, “Đại sư cứu mạng!”

Lần này căn bản không thể so sánh với sóng âm của nữ tử lúc nãy, thiếu cung chủ này cũng là người giống như đại sư huynh đại sư tỷ, có thể ngồi ổn vị trí chính là bởi vì thiên phú hơn người cùng thế hệ quá nhiều.

Bọn họ ba người có thể phối hợp bắt lấy nữa tử Kim Đan trung kỳ kia, nhưng nếu đánh nhau với Tinh Nhan, cho dù nàng cũng chỉ là Kim Đan trung kỳ bọn họ cũng không có chút phần thắng nào, huống chi hiện giờ người ta đã là Kim Đan đỉnh phong.

Lúc này Giới Sân rốt cuộc có động tác, nhưng không ngờ hắn chỉ là chấp tay lại, niệm một câu phật hiệu, ngữ khí vẫn vô cùng bình thản, “A di đà phật, thí chủ nói đùa rồi.”

Giọng điệu này quả thật là từ bi bát ái, cả người dường như cũng phát ra ánh sáng thánh khiết nhu hòa. Nhưng cố tình trong lời nói hoàn toàn không có ý tứ đi trợ giúp.

“Nói đùa cái gì?!”

Ba người cũng ngơ ra một chút nhưng sương mù đỏ đã đến trước mắt, trong nháy mắt đã vây quanh, ba người cũng phản ứng không chậm lập tức xuất kiếm, liên kết tạo thành một kết giới mỏng chặn lại sương mù, nhưng nhìn là biết không thể duy trì lâu được.

Nam nhân đứng bên trái vội vàng quay đầu lại, “Đại sư! Chúng ta không có nói giỡn!”

“Nữ nhân này là thiếu cung chủ của Tinh Ma cung, tu vi cao thâm không chuyện ác nào không làm, chết cũng không đáng tiếc!”

Hắn vừa nói xong, đột nhiên liền cảm thấy một chút lạnh lẽo quét qua người, mà nơi phát ra là……

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Giới Sân đại sư, chỉ thấy Giới Sân đại sư vẫn như cũ một bộ dạng bình đạm từ bi, sao có thể……

“Thì ra ta chết không đáng tiếc sao?”

Tinh Nhan không vui lên tiếng, tuy không có thêm động tác, nhưng sương mù đỏ tức khắc lại dày đặc gấp đôi, giống như đang giương nanh múa vuốt nhào qua, mang theo áp lực rất lớn.

Nữ tử ở phía sau Tinh Nhan cũng âm thầm nhét đan dược vào trong miệng, trộm vận khí ma khí điều tức một chút……

Ba người cảm giác được kết giới đang sắp nứt ra, mồ hôi không ngừng tuôn ra, lập tức quên mất chút cảm giác không thích hợp vừa nãy, “Giới Sân đại sư! Mau! Gϊếŧ nàng đi!”

Giới Sân đang niệm kinh Phật hơi dừng một chút, nhưng vẫn khép mắt như cũ, “Thí chủ nói đùa, bần tăng không dám.”

Hắn thật sự không dám.

Nghe được âm thanh kết giới bắt đầu vỡ ra, ba người cắn răng điều động thêm linh lực, sắc mặt cũng có chút trắng xanh, ở trong lòng không ngừng chửi ầm lên!

Ai mẹ nó cùng ngươi nói giỡn!

Rõ ràng là một Phật tu Nguyên Anh kỳ, lại không dám động thủ với một ma tu Kim Đan, chẳng lẽ danh tiếng trước giờ đều là thổi phồng mà có?!

Rắc rắc thanh âm càng ngày càng nhiều, đan điền cũng cảm giác được đau đớn, ba người sao có thể kịp suy nghĩ ý tứ trong lời nói của hắn, chỉ biết gấp gáp khuyên nhủ:

“Đại sư không cần sợ!”

“Nữ ma đầu này tu vi mới chỉ Kim Đan mà thôi, đại sư đã là Phật Anh, nhất định có thể đem nàng ta bắt lấy!”

Hòa thượng vẫn rũ mắt mà cười cười, thần sắc càng thêm ôn hòa, ngữ khí nhàn nhạt lặp lại: “Thí chủ, ngươi nói đùa rồi.”

Nói đùa cái rắm!

Ba người cắn răng chống đỡ, trong lòng cũng có chút tuyệt vọng, lúc này rồi ai còn có tâm tình nói giỡn chứ!

Trong ba người có một người tu vi tương đối thấp, lúc này sắc mặt cũng đỏ lên bất thường rồi phun ra một búng máu, lập tức suy yếu, linh lực duy trì kết giới cũng nhạt xuống.

Ba người không kịp nói gì, nháy mắt kết giới hoàn toàn vỡ nát, có bốn bóng dáng vụt ra, phân tán thành bốn hướng chạy đi.

Nhiều ra một người chính là nữ tử vẫn luôn yên lặng ở phía sau kia.

Tinh Nhan nhướng mày, hóa ra ngọn lửa màu đen bao trùm lên tay, cung lớn lập tức xuất hiện trong tay, mũi tên màu đen cũng trống rỗng hiện ra, tức khắc dây cung kéo hết cỡ, vèo vèo vèo ba mũi tên gào thét bay đi.

Đồng thời còn có một sợi tơ hồng từ lòng bàn tay nàng bay về một hướng khác.

Ba nam nhân vốn đã chạy ra rất xa nhưng chỉ cảm thấy từ phía sau truyền đến một nguồn năng lượng khủng bố, cả người lông tơ đều dựng lên, cảm giác tử vong lạnh lẽo bò lên.

Trong mắt đều toát ra tuyệt vọng, biết đã bị khóa chặt vị trí, không còn cơ hội trốn thoát.

A...!

Có hai âm thanh quen thuộc từ hai bên trái phải phía sau truyền tới, chẳng qua tiếng thét thê lương mới chỉ vang lên một nửa liền im bặt, càng làm người ta sởn tóc gáy.

Cảm giác được phía sau khủng bố, nam nhân gần như điên lên, lấy ra túi Càn Khôn rồi liên tục lấy đồ vật trong đó ném ra sau, không quan tâm là thứ gì.

...........

Nữ tử mặc áo đen kia thật ra có chút thông minh, vẫn luôn yên lặng quan sát chuyện bên này, biết rõ phật tu không thể trêu vào, ma tu lẫn nhau cũng không có bao nhiều cảm tình, Tinh Nhan trùng hợp bị cuốn vào cứu nàng cũng không biết sẽ thấy thế nào, suy nghĩ một hồi liền thừa dịp ba người chạy trốn, cũng xét nát phù chú chạy ra.

Tinh Nhan chắc chắn sẽ không bỏ qua những kẻ muốn gϊếŧ mình, nghĩ đến phương hướng của ba người kia, một người muốn xử lý cũng cần hao chút sức lực, nàng cùng ba kẻ kia không giống nhau, cùng là ma tu lại không thù oán, khả năng chạy trốn là rất lớn. Nhưng tu vi áp chế làm này đó tính toán đều thành uổng phí.

Màu đỏ sợi tơ không biết khi nào quấn lên bên hông nàng ta, thoạt nhìn mỏng manh nhưng có một tầng ánh sáng đỏ yêu dị ở trên mặt, cùng với việc chỉ động chút ma khí liền đau đớn cũng đủ để nàng ta hiểu ra bản thân không có sức chống cự.

Chỉ đành không tình nguyện bị tơ hồng kéo về.

“Hửm?” Tinh Nhan ngẩng đầu nhìn về phía mấy người kia, có chút kinh ngạc. Thì ra ba người bên kia, có một người không biết vì sao lại không chết.

.........

Lúc đối mặt sinh tử cả hai người kia đều dốc hết sức, điều động kiếm khí tạo thành một chút lốc xoáy nhỏ, chỉ là gặp phải mũi tên màu đen lại không có tác dụng gì.

Phần đầu mũi tên đen nhánh áp súc không khí xung quanh, không hề cho hai người thời gian phản ứng đã sắc bén lao đến.

Dường như mũi tên trực tiếp xuyên thấu linh hồn, hai người chỉ kịp thê lương kêu to một nửa đã bị bóp nghẹn, lốc xoáy nhỏ trên đầu mũi tên hóa thành ngọn lửa màu đen, bám vào trên người bọn họ, chỉ là một cái chớp mắt, đã đốt trụi cả người.

Còn lại một người vừa lúc ném ra một thứ mà hắn cũng không biết là gì, một con thú nhỏ kêu chít chít bị ném bay tới chỗ mũi tên, toàn bộ lông đều tạc dựng lên, trong miệng lại phun ra một đạo sấm sét màu tím.

Ngay sau đó thân thể nhỏ đều run lên, bẹp một tiếng rớt xuống đất.

Mũi tên đã bị tia sét suy yếu đi, bổ vào trên người chỉ làm hắn trọng thương, người này cũng không dám chậm trễ, không rảnh lo máu đang chảy mà lấy ra hai tấm tăng tốc phù xé mở.

Vật nhỏ này có chút thú vị, Tinh Nhan nghiêng nghiêng đầu.

Nắm lấy nữ tử đã bị kéo về, tùy tiện ném đến trước mặt hòa thượng, “Trông chừng.”

Sau đó biến mất.

Nữ tử nhìn Giới Sân nghe lời nắm lấy tơ hồng, lại ngẩng đầu hơi hơi mỉm cười, không khỏi hít một hơi, dường như nàng ta đã hiểu ra cái gì rồi.

Trách không được! Trách không được!

……

Bên này, nam nhân chạy đã xa nhưng cũng không dám thả lỏng, dưới chân không dám ngừng lại chút nào. Quả nhiên, chưa qua bao lâu áp lực lại lần nữa áp sát, hai mắt trợn to dường như đang có bàn tay tử thần bóp chặt cổ hắn.

Linh lực trút sạch toàn bộ, nhưng vẫn không có tác dụng.

Sau đó, trước mặt hắn hiện ra một người.

Nàng đang nhìn hắn nhẹ nhàng mỉm cười, sóng mắt lấp lánh, vô cùng xinh đẹp diễm lệ, lại chỉ khiến sau lưng hắn ra một tầng mồ hôi lạnh.

Bàn tay thon thả chậm rãi đẩy ra một chưởng.

Chưởng này thoạt nhìn không có gì đặc biệt, thậm chí cũng không có mang theo áp lực, chậm rãi đến hắn có thể quan sát rõ ràng bàn tay này rất đẹp, lại không tánh được!

Bàn tay nháy mắt chạm lên ngực hắn, tất cả ngũ tạng lục phủ đều đau đớn, giống như bị người đánh nát, cả người cũng bị quăng xuống đất.

Va chạm cùng một hòn đá trên đất nổ ra một cái hố to, trước mắt hắn bắt đầu mơ hồ, thân thể không ngừng run rẩy, hắn chỉ hơi hé miệng thì máu trong cơ thể không ngừng trào ra.

Nhưng ngay sau đó hắn lại nhìn thấy ở trên mặt đất, Giới Sân đang đút cho Tinh Nhan một viên đan dược, đôi mắt nhập nhèm cũng trừng sắp nứt ra.

“Các ngươi” chỉ vô lực mà lầm bầm, “Các ngươi…”

Hòa thượng lúc này mới nhìn thẳng hắn, lộ ra mỉm cười đầy vẻ từ bi bát ái, “A di đà phật.”

“Thí chủ, thật tinh mắt.”

Lần này rốt cuộc không phải nói đùa nữa.

Từ bi cái chân! Bát ái quỷ! Tinh mắt cái rắm!

Bị chọc tức đến không thở nổi, nam nhân cố gắng hổn hển một chút rồi không cam lòng nhắm mắt.

Tác giả có lời muốn nói: Bàn về sự tu dưỡng của một đại sư:

Chính đạo: Giới Sân! Mau gϊếŧ nàng!

Giới Sân: Thí chủ nói đùa.

Giới Sân tỏ vẻ: Các thí chủ đều thật thích nói giỡn.